Q2 - Chương 253 Người tốt khó làm, kẻ xấu dễ sống. (2)
Đỗ Ngọc Phân ở bên thong thả uống rượu như xem xiếc khỉ, mặc kệ Soái Lãng nhảy lên nhảy xuống loạn xạ như khỉ.
“Cha, con đây, không nhận ra giọng con à... Không uống... Thì có uống một ít.... Con phát hiện ra vụ lừa đảo lớn vượt tưởng tượng của chúng ta, có khả năng bọn chúng có sắp đặt ở TTCK... Đúng.... Giống trò ở bán đấu giá ấy, chúng cuỗm tiền một cách hợp pháp mà chẳng ai làm gì được... Cha, cha có nghe con nói không?... A lô.” Bên kia tắt máy rồi, Soái Lãng giận tới muốn đập điện thoại.
Đỗ Ngọc Phân hỏi: “Sao thế?”
“Cái lão già đó muốn tôi về đi làm, đừng quan tâm chuyện không phải của mình.” Soái Lãng tức tới chửi luôn cha mình: “Đúng là già tới hồ đồ rồi.”
Đỗ Ngọc Phân phì cười, cười trên đau khổ của người khác, chẳng bình luận gì thêm.
Soái Lãng như con thú mắc bẫy, đi qua đi lại rất lâu, cầm điện thoại lên mấy lần định bấm số, nhưng đoán người ta chẳng tin mình, cha mình còn chẳng chịu nghe nói gì tới người khác. Đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Đỗ Ngọc Phân: “Chị, chị có tin tôi không?”
“Tin.” Đỗ Ngọc Phân cười, nhấn mạnh: “Tôi tin cậu không có ác ý.”
“Vậy là được rồi, mai chị rút hết tiền ra đi, ai thích chết thì đi mà chết, liên quan chó gì tới tôi chứ, cho các người chết hết đi.” Soái Lãng xách túi lên đưa Đỗ Ngọc Phân chuẩn bị rời đi.
Đỗ Ngọc Phân tuy không muốn rút, nhưng không cưỡng lại được Soái Lãng, ủ rũ đi theo bên cạnh, còn cố vớt vát: “ Soái Lãng, dù là lừa đảo chăng nữa, TTCK lên xuống có chu kỳ, cậu không hiểu cái này, nó không phải thứ nói tụt là tụt ngay được đâu.”
“Đến lúc nó tụt rồi thì chị có rút nổi không?... Đi thôi, cánh cáo chị, đó là tiền của tôi, chị tiêu pha tùy thích, nhưng đừng có bỏ đồng nào vào TTCK, đừng để bị người ta lừa cho còn tự trách bản thân ngu ngốc.” Soái Lãng rất bá khí chỉ huy người duy nhất nửa tin nửa ngờ mình.
Đỗ Ngọc Phân chỉ còn biết thờ dài, nhưng cũng ấm lòng, thấy Soái Lãng ấm ức nói oang oang, sợ y thành trò hề ở nơi công chúng, nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, chúng ta không mua cổ phiếu nữa, tôi rút hết ra cất dưới gầm giường, cậu yên tâm chưa?”
“Ừ, cách hay, hay là chúng ta mua vài cái két bảo hiểm cho an toàn, con mẹ nó, bọn ngân hàng cũng không thể tin được.” Soái Lãng kiến nghị.
Đỗ Ngọc Phân lườm y, sao cậu không đào hầm cất cho yên tâm, bảo sao chẳng ai thèm tin lời cậu nói, cậu khùng điên như vậy, trách người ta được sao?
.......................................................
Soái Thế Tài hậm hực cúp điện thoại của con trai, Phương Hủy Đình ở bên nghe thấy, cô biết không phải ông giận con trai, mà giận cái khác, đang định nói thì Trịnh Quan Quần quay về, còn dẫn theo Thẩm Tử Ngang, sắc mặt nghiêm túc thận trọng.
“... Tôi đã tìm hiểu qua đại khái tình huống rồi, sở trưởng Lưu biểu thị khẳng định công tác của mọi người thời gian qua, nhưng cũng chỉ ra rằng, dưới tình huống chứng cứ chưa đầy đủ, chúng ta nhất định phải nghĩ cho đại cục, không thể có hành động gây ảnh hưởng không tốt tới tình cảm của Hoa kiều. Đương nhiên, vụ án thì vẫn phải tra, nếu có chứng cứ, bất kể là ai cũng quyết không nhân nhượng.”
Thẩm Tử Ngang tới đại biểu cho lãnh đạo nói lời này, hắn lại là tổ trưởng tổ chuyên án cũ, e là thay lãnh đạo tới để chủ trì đại cục rồi. Phương Hủy Đình chỉ nhìn Trịnh Quan Quần, nhưng ông ta như học sinh làm sai trước mặt giáo viên, đoán chừng bị lãnh đạo trách mắng. Lão Soái im lặng, mặt không đổi sắc, ông sớm biết chuyện sẽ xảy ra như thế.
Truyền đạt xong chỉ thị bên trên, Thẩm Tử Ngang làm ra vẻ dân chủ đưa tay nói: “Mọi người có ý kiến gì có thể nói?”
“Tôi không có ý kiến gì cả.” Phương Hủy Đình lắc đầu.
“Tôi cũng không.” Hình Ái Quốc nói theo.
Soái Thế Tài chẳng nói gì hết.
Thẩm Tử Ngang cũng cảm nhận được mình không được người ta hoan nghênh, nói một câu chữa ngượng, bảo muộn rồi, mọi người về nghỉ ngơi, chuyện này bàn sau, nói rồi đi luôn.
Hôm nay câu được manh mối rồi, nhưng vui mừng chưa bao lâu thì thành thất vọng, Trịnh Quan Quần hiển nhiên là người thất vọng nhất, điều an ủi duy nhất là chưa ra lệnh giải tán tổ chuyên án phi chính thức của bọn họ, vẫn còn hi vọng thì ông vẫn nỗ lực: “Lão Soái, anh thấy Thai Bác Văn có khả năng liên hệ trực tiếp với Đoan Mộc Giới Bình qua điện thoại không?”
“Dù có cũng không làm được đâu, lượng công tác quá lớn, Đoan Mộc Giới Bình vốn là kẻ đầu sỏ lừa đảo qua điện thoại, ở phương diện này hắn là chuyên gia, không thể thông qua ghi chép điện thoại tìm ra hắn.” Lão Soái xua tay, không đề cao phương án này.
Phương Hủy Đình dè dặt nói: “Xử trưởng Trình, hay chúng ta cứ bí mật giám thị Thai Bác Văn trước, sở tỉnh tuy không cho chúng ta có hành động, nhưng không phản đối chúng ta tìm chứng cứ.”
“Ừ, tạm thời cứ như thế, có điều cẩn thận chút đừng đánh rắn động cỏ... Tiểu Hình, làm phiền các cậu rồi, Lão Soái, làm sao thế, vừa có chút trở ngại đã muốn rút lui à?” Trịnh Quan Quần thấy Lão Soái trầm tư ít nói hơn hẳn thì nói khích.
“Anh nhầm rồi, tôi chưa từng cho đây là trở ngại, lãnh đạo lúc nào chẳng thế, kêu gọi ổn định kêu gọi hài hòa, không nghĩ tội phạm có thèm quan tâm tới đại cục không.... Nói không chừng giờ chúng thành công rồi đấy.” Soái Thế Tài mập mờ nói.
“Anh nhìn ra gì rồi.” Trịnh Quan Quần hỏi gấp.
“Con trai tôi vừa gọi điện thoại, tôi nạt nó rồi, nhưng nó nói không hề sai đâu, nếu tên Thai Bác Văn kia đúng là thế thân của Đoan Mộc Giới Bình thì chúng ta không thể vãn hồi được nữa rồi, hậu quả đã phát sinh.”
“Hắn làm thế nào?”
“TTCK, nếu Đoan Mộc Giới Bình đúng là đang thao túng một cổ phiếu, dùng tên thế thân lộ ra tin tức cho người khác, sẽ không ai chống lại được dụ hoặc này, nhảy vào TTCK cũng như chơi bạc vậy, anh không cản nổi người ta đâu, một khi đã mê muội rồi thì hết cách, người can thiệp có khi còn bị hại...” Soái Thế Tài không phải không tin Soái Lãng, mà ông nghĩ xa hơn, nếu Soái Lãng nói đúng, chuyện y đang làm không khác gì châu chấu đá xe, sẽ bị nghiền nát.
“Tin tức của Soái Lãng đáng tin không?” Lão Trịnh nửa tin nửa ngờ.
“Tốt nghiệp ba năm, nó chủ động gọi điện cho tôi chưa được 5 lần, chuyện tốt chưa chắc nó đã nhìn ra, nhưng mấy trò yêu ma quỷ quái thì nó nhạy bén lắm.... Tra cái cổ phiếu 600*23 này, xem có phải là gần đây tăng rất nhanh không? Theo nó nói Thai Bác Văn đi du thuyết khắp nơi, lôi kéo người tham gia, mà mục tiêu trùng khớp với đám người cấu kết ở cuộc bán đấu giá. Tôi nghe tới cái Thai Bác Văn mà giật mình.... Sợ nó làm bừa, tôi quá trấn áp nó rồi.”
Trịnh Quan Quần đi qua đi lại, nếu thực sự là thế thì vấn đề nghiêm trọng rồi, đối phương thao tác đã lâu giờ đã tạo thành hậu quả rồi không chừng, hơn nữa chuyện liên quan phạm trù giao dịch chứng khoán, can thiệp càng khó.