Q.2-Chương 254 Thử thách niềm tin, vượt quá phận sự. (1)
Mặc dù có phát hiện mới từ chỗ Lão Soái, nhưng tổ chuyên án phi chính thức bọn họ cũng đang bị lãnh đạo chú ý, nếu mở rộng phạm vi nữa, không biết có phản ứng dây chuyền thế nào, vì thế Trịnh Quan Quần đang trù chừ thì Hành Song Thành chạy vào, như phát hiện đại lục mới: “ Xử trưởng Trịnh, tới đây, tới đây, Tần Cách Phỉ đã rời cửa hiệu Kim Bá Lợi rồi, chúng tôi thu được tình huống mới...”
Nghe thế mọi người chạy theo hắn, chạy tới văn phòng làm việc của chi đội cảnh sát mạng, vừa mở cửa phòng thấy một đám trạch cảnh sát ngồi trước máy tính, mỗi người thao túng ba tới năm cái màn hình....
Một nữ cảnh sát béo tốt đã chuẩn bị trước, phát video giới thiệu: “Mục tiêu 8 giờ 35 rời khỏi hiệu trang sức Kim Bá Lợi, 8 giờ 55 phút tới được đây, khu nghỉ dưỡng Sâm Đảo.”
Trên màn hình là chiếc xe Audi đỏ mui trần, chủ xe đợi không lâu thì một chiếc xe Passat đỗ lại, Tần Cách Phỉ xuống xe chạy tới đón, đầu tiên là ôm nhau hôn nhiệt tình, sau đó thân mật khoác tay người đó, chính là Thai Bác Văn. Hai người vai sóng vai, đầu kề đầu, như đôi tình lữ đi vào khu nghỉ dưỡng. Tới đây là hết, theo dõi từ xa không thể truy tung được nữa.
“Có mang theo hai phiến đá không?” Trịnh Quan Quần hỏi.
“Không, vẫn ở cửa hiệu, cô ta có vẻ thuần túy là đi hẹn hò.” Hành Song Thành trả lời.
“Tiểu Thành, cậu có biết về thị trường chứng khoán (TTCK) không?”
“Bằng vào chút tiền lương của tôi thì tìm hiểu thứ đó làm gì?”
Phương Hủy Đình cười đồng cảm, cái thứ đó bọn họ có biết chăng nữa cũng chỉ ngồi nhìn mà thèm, chẳng thà không biết.
Trịnh Quan Quân cũng cười, ông cũng chẳng hiểu món này: “Tôi không hỏi cái đó, tôi hỏi cậu có thể truy ra kẻ ngầm thao túng không, người ta gọi là nhà cái gì ấy.”
“Nếu có tên cổ phiếu, số lượng giao dịch, địa chỉ đăng ký người mua, đương nhiên phải được phép ủa ban chứng khoán, nếu họ không phối hợp thì chúng ta thành mù. Số tư liệu đó có độ bảo mật rất cao, nếu tra sâu hơn sẽ kéo cả ngân hàng vào, phiền lắm.” Hành Song Thành lải nhải vài câu, đại khái không muốn dính vào.
Lão Trịnh cũng là lo ngại cái đó nên mới do dự, đi tới khoác vai hắn: “Ý tôi nói có cách phi chính quy nào không? Cách cậu nói dù làm được thì cũng tốn thời gian.”
Hành Song Thành tròn mắt, cảm giác Lão Trịnh không giống nói đùa, suy ngẫm một lúc rồi thật thà nói: “Có, nhưng tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
“Có tôi ở đây còn cần cậu chịu trách nhiệm à? Theo tôi...” Lão Trịnh kéo hắn ra ngoài cửa.
Hình Ái Quốc lặng lẽ khép cửa lại, tuy không biết Lão Trịnh định làm cái gì, nhưng chắc chắn là thứ bất chính, qua thủ đoạn ông già này đối phó với Soái Lãng, đoán chừng hồi trẻ cũng là nhân vật làm đau đầu lãnh đạo, không hỏi lo lắng: “Đại đội trưởng Soái, xử trưởng Trình làm thế chẳng may lộ ra, chúng ta hôm nay ở đây đều phải chịu trách nhiệm: “
Soái Thế Tài lạnh nhạt nói: “Quy định được đặt ra là để bảo vệ cuộc sống, nếu sợ phạm vào quy định mà bỏ mặc cho tội phạm hoành hành thì tôi mới thất vọng vào ông ấy, xử trưởng Trịnh tự biết nặng nhẹ, ông ấy sắp nghỉ hưu rồi, vốn không cần phải tốn công sức thế này.”
Bị Lão Soái trách nhẹ một câu Hình Ái Quốc nghẹn lời không nói gì thêm nữa.
………….. …………. ………………
Thứ năm, ngáy 16 tháng 11, 8 giờ 45 phút sáng, Đỗ Ngọc Phân ở trong văn phòng cầm cốc nước màu phấn hồng, cầm vào mới biết cà phê pha xong chưa uống đã lạnh rồi, vì thế ra ngoài đổ đi, lại về pha cốc cà phê nóng hổi nữa, đặt lên bàn, nhưng lại lần nữa chẳng hớp ngụm nào.
Thời gian chỉ tới 8 giờ 45 phút, lòng càng cồn cào, hai ngày trước cổ phiếu giảm ba điểm, Đỗ Ngọc Phân tin lời Soái Lãng bán sạch, ai mà ngờ tới khi đóng cửa cổ phiếu 600*23 tăng lên mạnh mẽ. Tính ra nếu không rút đã kiếm được mấy chục vạn, Đỗ Ngọc Phân hối hận, gọi điện thoại mắng Soái Lãng.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, mở cửa cổ phiếu hơi đi xuống, khi đóng cửa lại tăng vọt 5%, Đỗ Ngọc Phân nhìn mà mắt xanh lét, đau khổ hơn cả thất tình, cả đêm không ngủ được.
Trăm lần không nên, vạn lần không nên tin cái tên bủn xỉn Soái Lãng đó, hai ngày thôi đã mất cả đống tiền rồi, lương hàng năm của cô ở Phi Bằng chỉ được 10 vạn, vậy là mất đi mấy năm tiền lương rồi. Cô hối hận lắm, tối hôm đó rộng rãi không nhận một nửa số tiền Soái Lãng cho mình, nếu không...
Tình cờ gặp Diệp Dục Dân ở công ty, hắn xa gần diễu cợt Soái Lãng, ánh mắt nhìn cô cũng là lạ.
Tức giận, tức giận... Đỗ Ngọc Phân vỗ bàn, cô cảm thấy thời gian trôi đi sao chậm chạp, thời gian qua cứ liên tục mở tài khoản ngân hàng ra xem dãy số 0 để an ủi trái tim tổn thương... Những 6 số 0 đó, cô bảo cả đời chưa từng hi vọng kiếm được nhiều như thế mà, đừng tham nữa... Nhưng mở mày không kìm được vào xem chứng khoán, xem rồi lại muốn chơi, tiền của mình cơ mà.... Châm chước lại thôi, cô không muốn phá vỡ sự tin tưởng của Soái Lãng.
Nhưng tin tưởng giá trị bao nhiêu? Một chuỗi sô 0 trên màn hình chạy qua đầu, vì sao hôm đó mình không nhận, nếu mình nhận, Soái Lãng chắc chắn cho mình một nửa. Đỗ Ngọc Phân tự trách, song cô hiểu, giữa nam và nữ, cho nhận không đơn giản như vậy. Tối hôm đó ăn cơm xong trở về, Soái Lãng than vãn ở thành phố không có chỗ ở, Đỗ Ngọc Phân nghe ra hàm ý trong đó, nhưng cô vờ không biết, thả Soái Lãng ở ngõ Đông Quan rồi về.
Sao mình lại tránh cậu ấy? Đỗ Ngọc Phân tự hỏi, hình như vị tuổi tác, cô hơn Soái Lãng tới 8 tuổi, sợ có hoa không quả. Hại vì nguyên nhân sợ hai người không có kết quả tốt, hỏng mối quan hệ không dễ gì có được... Rất nhiều nguyên nhân cô không dám vượt giới hạn.
Nếu nhận số tiền đó, cô e không từ chối được Soái Lãng nữa.
Lúc này mắt nhìn chằm trằm vào màn hình, cô không rõ mình rốt cuộc lo cái gì, vô tình nhìn thấy thời gian trên màn hình đã qua 9 giờ, F5 một cái, mắt cô trợn tròn, đâu đớn đấm góc bàn... Tăng kịch trần rồi.
Đỗ Ngọc Phân đau lắm, lòng lộn tùng phèo hết cả, chẳng nghĩ gì rút ngay di động gọi cho Soái Lãng, bên kia vừa bắt máy liền quát luôn: “Soái Lãng, lại tăng kịch trần rồi, hai ngày tôi tổn thất 100 vạn, những 100 vạn đấy! Soái Lãng, nếu mà không...”
“Biến biến biến, chị có bệnh đấy à, chị mà còn nhắc tới chuyện này tôi cáu đấy.” Soái Lãng không có kiên nhẫn suốt ngày lải nhải vụ này nữa, có ý tốt giờ tới đâu cũng thành người xấu.