← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 255 Thử thách niềm tin, vượt quá phận sự. (2)

“Cậu mới có bệnh ấy, có vài đồng tiền thôi mà ghê gớm à, tôi trả tiền cho cậu, lần sau đừng đưa tiền sang chỗ tôi.” Đỗ Ngọc Phân hét qua điện thoại như muốn phát tiết bức bối dồi nén thời gian qua.

Soái Lãng phải để điện thoại rời tai, cho tay ngoáy ngoáy, nếu là người khác thì y dập máy luôn rồi, nhưng đây là chị Đỗ, thở dài bất lực: “ Vậy thế này đi, chị chuyển tiền gốc cho tôi là được, không phải chị kiếm 100 vạn sao, tôi cũng ngại cầm số này, coi như tài sản chung của chúng ta. Mang số tiền này ra đánh cược không? Dù sao cũng là tiền miễn phí, coi như không có.”

“Cược gì?”

“Nếu chị kiếm được, toàn bộ vốn lẫn lãi là của chị, coi như tôi nhìn lầm, không lấy một đồng. Có điều nếu là lỗ, chị vẫn phải dựa theo đúng kim ngạch trả cho tôi, dám không?”

Đỗ Ngọc Phân đang nóng đồng ý luôn: “ Sợ ai mà không dám, đừng nói 100 vạn, dựa vào đà tăng giá này, nhiều hơn tôi cũng dám.”

“Nói cho chị biết, bây giờ chị đang bị máu nóng dồn lên đầu, bất kể là chị xin, chị vay, chị đầu tư, tôi đổi ý rồi, một xu cũng không cho chị. 100 vạn kia, tới khi đó chị không trả nổi, đừng trách tôi bắt chị lấy thân trả nợ.”

“Phì đồ lưu manh.”

“Ha ha ha...”

Soái Lãng cúp máy trong tiếng cười, có vẻ như ở một nơi ồn ào không tiện nói chuyện, Đỗ Ngọc Phân không ngờ Soái Lãng lưu manh tới độ đó, câu lấy thân trả nợ cũng nói ra được, tức lắm. Nhưng tức xong rồi lại cười, tên nhóc đó là thế, chưa bao giờ che giấu thèm khát với cô, tới giờ vẫn không thay đổi, khẽ nhấp chuột, mở giao diện ngân hàng internet, dựa theo số tiền gốc một tháng trước trả cho Soái Lãng. Còn lại khoản dư vẫn 7 con số, hơn 1 triệu, cô vội vàng mở giao diện chứng khoán, xem kỹ lại các con số, ổn định lại tâm trạng đánh giá.

Giống như các vụ làm ăn khác, Đỗ Ngọc Phân cũng có quyết định rất nhanh, đem hết tiền chuyển vào tài khoản chứng khoán.

“Một trăm tám mươi bảy vạn... Đợi chị kiếm được rồi sẽ mua căn nhà to hơn, cứ như không có cậu, chị đây không sống được vậy.”

…….. …….. …………

“... Lại lên rồi, con mẹ nó chứ tà thật đấy biết thế tôi để thêm hai ngày nữa mới bán.”

Đại sảnh chen chúc của sàn giao dịch chứng khoán Trung Châu, Soái Lãng cất điện thoại đi, lòng hết sức bất đắc dĩ, giờ nói gì Đỗ Ngọc Phân cũng không tin mình nữa, lòng tin cuối cùng cũng không thắng được cám dỗ của lợi nhuận, người duy nhất y nghĩ có thể lôi khỏi đầm lầy lại nhảy xuống rồi.

Trách ai được, tiền hại cả.

Có lẽ vì tiếp xúc quá nhiều chuyện lừa gạt, Soái Lãng nhìn thấy cái gì cũng nổi lên cảm giác bất tín nhiệm, cứ như nhìn thấy sữa là nghĩ tới melamine vậy, cầm bát cơm rang nghi nó có dầu cống, không có chút cảm giác an toàn nào.

Phải rồi, giờ hiểu vì sao mình thích Thập Nhất Loan, Ngũ Long vì mấy nơi đó rất thiên nhiên, rất sạch sẽ.

Cũng hiểu vì sao lại thích Vương Tuyết Na, vì cô ấy rất đơn thuần, rất ngây thơ.

Soái Lãng đi qua cái đại sảnh ồn ào chật ních người, đi qua từng khuôn mặt hoặc vui hoặc buồn hoặc nổi giận, cứ như đi trong kính vạn hoa, đó là thế giới mà y chưa từng tiếp xúc.

Chen mãi mới ra được cửa, quay đầu nhìn lại, lắc đầu không thôi, hai ngày qua y đã tiếp xúc với Lâm Bằng Phi, đi nói chuyện với Hoa Thần Dật, nói chuyện với giám đốc nghiệp vụ của chuỗi siêu thị Gia Hòa, ai cũng say sưa nói về cổ phiếu 600*23.

Đây có phải vụ lừa đảo không? Không, không phải, giờ Soái Lãng có thể nói thế rồi, vì tất cả bọn họ đều cam tâm ném tiền vào đó, dù có lỗ cũng chỉ có thể trách mình thời vận không tốt.

Tất nhiên nếu là Thai Bác Văn thao túng thì hắn thắng lớn, từ 6 đồng, giờ hơn 20 đồng rồi, kiếm quá lớn rồi.

Soái Lãng dừng bước, lại nghĩ, nếu như y là Đoan Mộc Giới Bình đứng sau lưng Thai Bác Văn, hắn sẽ làm gì? Đợi ngồi đếm tiền, trả đũa những kẻ lừa mình sao?

Không không, thế thì thấp quá, Đoan Mộc Giới Bình sẽ phải thao túng vụ này ở tầm cao hơn, Anh Diệu Thiên còn trong tay mình, hắn chưa có được. Lão già Cố Thanh Trì cực gian, tới giờ vẫn chưa biến mất, không thể kết thúc ân oán... Bỏ qua chuyện lớn không làm hắn lại đi kiếm tiền thôi sao?

Nguồn tin tức quá ít, cha quá nguyên tắc, không lộ tin cảnh sát cho y, Soái Lãng không biết gì, nhưng y biết Đoan Mộc Giới Bình coi lừa đảo thành một nghề nghiệp, thành một nghệ thuật chứ không phải là thủ đoạn kiếm tiền. Nếu chỉ vì kiếm tiền thì kém quá, nếu là kẻ tham tiền không biết tiết chế thì hắn sớm sa lưới rồi... Nhưng từ thủ pháp tiến lui tự nhiên của hắn, Soái Lãng biết, khi người khác chưa biết bước này hắn đi thế nào thì hắn tính bước tiếp theo rồi.

Nhưng bước tiếp theo là gì?

“Mẹ nó, hai tên lừa đảo, kẹp mình ở giữa... Hắn mà tìm tới mình thì sẽ thế nào?” Soái Lãng cũng đã biết lên cao nhìn xa, tính tới bước tiếp theo rồi, có điều cả ngày ăn trộm chứ làm sao cả ngày phòng trộm đây? Giờ mỗi ngày ra đường là y phải cẩn thận chú ý, còn thủ sẵn một đống đồ nghề trong người, chỉ sợ thình lình có vài tên cao lớn lực lưỡng xông ra chụp mình vào bao tải mang đi.

Nói tới áp lực, người hiểu nội tình như y còn áp lực gấp bội, thời gian qua y bị dày vò tới phiền rồi, hận không thể đem Anh Diệu Thiên trả cho Đoan Mộc Giới Bình, sống vài ngày tiêu diêu. Tất nhiên là chỉ nghĩ thế thôi, có ngu mới làm thế, giao ra thì dễ rồi, giao xong thì trắng tay, sống chết trong ý niệm của người ta, mình chẳng còn gì khiến hắn phải đắn đo nữa.

Cưỡi hổ khó xuống, đó là trạng thái của Soái Lãng bây giờ, đâu như hồi xưa còn tay trắng, uống rượu say ngủ luôn hè đường cũng chẳng sợ gì.

Di động rung lên, nhận điện thoại là của La Thiếu Cương, trong điện thoại nói rất nhanh: “Tìm thấy bọn chúng rồi, mày tới xem xem có phải không?”