Q2 - Chương: 256 Kê minh cẩu đạo, lấy một chọi bốn. (1)
Nhận được tin báo của La Sách, Soái Lãng kích động vội cất di động đi, đi nhanh ra đường, không ngờ có người gọi: “ Soái Lãng, có phải anh không?”
Xoay người lại nhìn thấy Lam Đông Mai, mặc chiếc áo len dày, đang mừng rỡ đi tới, Soái Lãng mắt đảo quanh một cái, phát hiện thấy Siêu thị Gia Hòa cách đó không xa, cười hỏi: “Sao thế, chuyển tới đây à?”
“Ừ, vừa mới khai trương, tôi tới hỗ trợ vài ngày... À phải … cho anh này.” Lam Đông Mai đưa tới hộp sữa, đồ khuyến mại miễn phí.
Soái Lãng nhận lấy, y không hứng thú gì với sữa, nhưng lại có hứng thú với Lam Đông Mai, rất hứng thú nhìn cô, câu đầu tiên nói ra là: “Oa, sống không tệ, béo lên rồi.”
“Mắt anh thế nào vậy? Béo ở đâu?” Lam Đông Mai cố tình ưỡn ngực lên.
Soái Lãng mắt trố ra, ngực rất lớn, nhưng mà phía dưới lớn hơn không ít, hiểu ngay: “Cửa hàng trưởng Lam, chị sắp làm phụ huynh rồi.”
“Ừ.” Lam Đông Mai xoa bụng cười hạnh phúc.
Soái Lãng thoáng qua chút thất vọng, hồi phục rất nhanh: “Chị kết hôn mà không thông báo cho tôi.”
“Tôi chưa kết hôn.” Lam Đông Mai hơi xấu hổ.
“Hả, chưa kết hôn đã mang thai làm gì?”
“Do, không cẩn thận... Cuối năm nay mới kết hôn.”
“Ha ha ha, tốt tốt, chúc mừng chị trước, tới khi đó nhất định tôi sẽ đến dự, dù thế nào chúng ta cũng từng cùng một chiến hào.”
Hai người trò chuyện vui vẻ, Lam Đông Mai xem ra hạnh phúc lắm, hết nói chuyện ở siêu thị, lại nói tới một nửa của mình, đưa Soái Lãng danh thiếp, cẩn thận nói: “ Soái Lãng, cuối năm siêu thị tuyển nhiều người lắm, nếu anh không có việc gì tốt hơn thì tới chỗ chúng tôi đi …”
“Tôi giống người không có việc làm...” Soái Lãng ngạc nhiên, đang nói dở thì cúi đầu nhìn lại bản thân. À, vẫn đang mặc đồng phục thợ điện, quen rồi, lười thay, trừ thời sống cùng Lôi Hân Lôi vì cô ấy nên lúc nào cũng chú ý từ ăn mặc tới xe cộ, còn thực ra bản tính y tùy tiện lắm, giờ giàu hơn khi đó bội phần song chẳng để ý. Vốn định giải thích, nhưng nhận ra Lam Đông Mai rất có thiện chí, không nỡ từ chối, thời buổi này lòng tốt là thứ hiếm có, đừng chà đạp là hơn, vui vẻ gật đầu: “Được, hiện tôi đang làm thợ điện cho một công ty, nếu làm xong không có gì làm tôi tìm chị.”
“Không thành vấn đề, vậy tôi đi làm việc đây, cần giúp gì gọi điện thoại nhé.” Lam Đông Mai cáo từ về siêu thị, chỉ huy mấy nhân viên, còn quay lại vẫy tay với Soái Lãng, nụ cười đó có chút vị của người mẹ rồi.
Đấy, không ra tay bị người khác cướp mất rồi, Soái Lãng bực mình, nghĩ lại hai người thiếu chút nữa có chút chuyện, giờ người ta sắp mặc áo cưới, mình vẫn trơ trọi một mình, không khỏi tủi thân.
Có điều rất ngắn thôi, lời hỏi thăm thiện chí, ánh mắt thiện chí đó, tay sờ tấm danh thiếp, giữa mùa đông lạnh giá, Soái Lãng thấy ấm người hẳn lên, cũng thêm phần quyết tâm. Được, các người không tin tôi, nhưng tôi vẫn làm người tốt, cứu các người một phen, vẫy tay gọi một cái taxi.
Vừa nổi lên tinh thần cao thượng chưa được bao lâu, ngồi trong xe lại nghĩ, xem ra không thể lau súng bắn đạn tùy tiện vô nghĩa nữa, phải kiếm em gái lập kế hoạch sinh con thôi. Nhưng mà ai đây, tiểu học muội vẫn ngây ngô lắm, như mãi chẳng lớn, chị Đỗ thì thôi, quan hệ bọn họ xác định, có chút mập mờ, trêu đùa đầu lưỡi thì được chứ tiến tới không có khả năng … Còn cô cảnh sát ngốc, cả hai đều có thiện cảm với nhau đấy, nhưng y luôn đi sát mép đối đầu với cảnh sát, người ta có chịu không?
Nửa tiếng sau, một tiểu khu cận kề vùng ngoại ô, nơi tiếp giáp thành phố và nông thôn, giữa thành phố cũ và thành phố mới, một khu vực đặc thù ở khu vực khó quản lý, sau chợ bán xe hơi second hand, gần thôn Tiểu Doanh.
Soái Lãng xuống xe, nhìn trái nhìn phải, tiểu khu không tính là cao cấp, coi như phù hợp với dự liệu, La Thiếu Cương đi tới: “ Tòa số bốn, tầng 5, nhà bên trái, không sai được, tao ở nơi cao nhìn thấy người bên trong không ít, túi rác vứt ra toàn đồ ăn.”
Nghi là hang ổ đám người thao tác đẩy giá cổ phiếu, đám người này giống như nuôi lợn ấy, nhốt cả đám thao tác vào đó, tùy thời khống chế cổ phiếu từ xa, phí mất hai ngày mò mẫm, chưa biết có đúng không. Đột nhiên La Thiếu Cương giật mình, kéo Soái Lãng chỉ, ở cửa bên tiểu khu, có hai tên nam tử nhìn bọn họ với ánh mắt bất thiện, sau đó lại có hai tên nữa ở hướng khác lặng lẽ tiếp cận.
Hỏng rồi, Soái Lãng nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng, kéo ngay La Thiếu Cương, quát: “Chạy.”
Từ nhỏ tới lớn trải qua không ít chuyện như vậy, phản ứng rất nhanh, chớp mắt cái hai người lao ra đường, người sau tăng tốc đuổi, chạy mất chục mét Soái Lãng và La Thiếu Cương rẽ quặt một cái, thở hồng hộc. Vừa dừng lại La Thiếu Cương hỏi: “Ai, ai thế?”
“Sao tao biết?” Soái Lãng cũng thở dốc.
“Không biết thì mày chạy cái mẹ gì?”
“Tao chột dạ.”
Soái Lãng thời gian qua luôn đề phòng đám người Đoan Mộc Giới Bình bắt mình, quay đầu lại một cái, mẹ nó, đuổi theo rồi, đúng là bốn thằng đó, không nghi ngờ gì nữa: “Chúng nó đuổi tới rồi... Mau.”
“Mẹ nó, tưởng gì chứ, chuẩn bị hết rồi, chuyện vặt, xem tao.” La Thiếu Cương từ góc tường đi ra.
Bốn tên đuổi theo có hai cao hai thấp, vừa nhìn thấy bọn Soái Lãng nấp ở đây thì giảm tốc độ, cười gằn bước tới.
Ai ngờ La Thiếu Cương ra oai, hóp bụng lại, hai ngón tay cho vào miệng thổi mạnh, tiếng sáo chói tai vang lên. Chuyện bất ngờ xảy ra, bốn tên truy đuổi giật mình, từ cửa hiệu bên đường, từ bãi đỗ xe, từ góc tường, kéo ra mười mấy người, mặc đồng phục vận chuyển, thu hẹp vòng vây.
“Ha ha ha, có phục không, lão tử sớm dự liệu được rồi mà.” Soái Lãng rời khỏi chỗ nấp cười gian, đắc ý vô cùng.
“Nhìn cái biết ngay chẳng phải thứ tử tế, lần trước chơi Đại Ngưu có phải đám này không?” La Thiếu Cương trợn mắt với Soái Lãng, cái thằng này vừa rồi còn chạy như gió giờ cướp mất uy phong của hắn.
Bốn tên bị bao vây dùng ánh mắt giao lưu tìm kế thoát thân, nhưng người đi lên rút từ lưng ra dây xích, dao bổ dưa, còn cả vũ khí kín hơn, quyển sáo vừa đeo lên, có người móc cả lưu tinh chùy. Cách đánh nhau này dân nhà nghề nhìn cái biết ngay không phải lưu manh đường phố, mà cao cấp hơn: Lưu manh chuyên nghiệp.
“Này, đừng đứng ngây ra đó, ai ra nói một câu đi, chúng mày ở cái ổ chó nào chui ra, tha cho bọn mày một lần.” Lưu manh cầm đầu miệng ngậm điếu thuốc, châm lửa nói.