Q2 - Chương: 257 Kê minh cẩu đạo, lấy một chọi bốn. (2)
Lúc này là 11 giờ, người qua lại không nhiều không ít, nhưng thấy cảnh này đều tránh xa rồi, rộng chỗ tha hồ mà đánh chẳng sợ phiền đến ai.
Không ai đáp, bốn tên kia có vẻ cũng chuyên nghiệp không kém, chẳng hề tỏ ra sợ hãi, dựa lưng vào nhau, tay siết chặt thủ thế.
Thấy cảnh này Soái Lãng mới thực sự để ý, mấy tên này không đơn giản đâu, chúng căn bản không sợ, thực ra cũng không hiểu sao mình bị bám theo, cứ nghĩ là bọn đứng gác ngoại vi, nhưng giờ không giống nữa. Soái Lãng nhìn La Thiếu Cương định hỏi, ai ngờ thằng chó thành phần bạo lực này không đợi được nữa, ra lệnh: “ Chính mấy thằng chó này, hạ hết đi.”
Khoảng cách chưa tới 10 mét, một tờ giấy vụn và một cái rúi rách bị gió thổi bay lên, như sát khí tập kích, mười mấy lưu manh chuyên nghiệp bỏ tiền ra thuê không phải đùa, lấy đông hiếp ít mà ngón sở trường rồi, huynh đệ hướng 7 giờ ra tay nhanh như thỏ rời hang, tay nắm quyển sáo đấm tới, hướng 5 giờ lập tức dùng gậy ngắn phối hợp, hướng 11 giờ vung xích sắt, đánh từ ba phía...
Nói thì chậm chứ lúc đó thì nhanh lắm, ba tên vừa xông tới, Soái Lãng nhận ngay chuyện không ổn, chưa kịp quát lên thì liên tiếp tiếng "Úi" "Á", "Mẹ nó", ba tiếng kêu, tên lưu manh dùng quyển sáo đã bị bẻ tay, vặn người, đạp một phát thành chó cạp đất, rên hừ hừ trên mặt đất.
Hai người dùng xích sắt và gậy ngắn thu thế không kịp, một cái chân đạp ra, cầy gậy bị đá bay, lăn lông lốc, không kêu nổi một tiếng. Tên cầm xích sắt càng đen, vốn múa xích vù vù đánh tên lùn, tên lùn càng hung dữ, lăn người trên mặt đất, đập từ dưới lên trúng chỗ hiểm, lùi bảy tám bước ngã nện mông xuống, không bò lên được.
Bất ngờ, thực sự quá bất ngờ, ba người không chống nổi một chiêu đã gục rồi.
Hai người nằm xuống, tên còn lại ngồi dậy thiếu chút phun máu ra như phim, cuồng nộ rống lên: “ Các huynh đệ, chém chết mẹ bọn chúng đi...”
Điên rồi, nếu lúc nãy chỉ là dọa cho đối phương sợ thì giờ là chơi thật rồi, một đám lưu manh chuyên nghiệp ầm ầm lao tới từ bốn phía, cuộc ẩu đả mới chính thức bắt đầu, Râu Xồm, Răng Vổ, Mồm Lệch, Xăm Mình, một đám sứt môi lồi rồi diện mạo hung dữ khủng bố, thanh thế không thể xem thường.
Chớp mắt, bốn người kia đồng loạt kéo áo jacket, chớp mắt, đám lưu manh chuyên nghiệp sững sờ phanh lại, một anh chàng rõ ràng mới ra nhập tổ chức, tay cầm gạch vẫn hô hào xông lên, bị đồng bọn tóm cổ áo kéo ngay về sau.
Toàn bộ bị điểm huyệt rồi.
Huy hiệu cảnh sát ánh lên sắc bạc dưới mặt trời sáng rực vô cùng bắt mắt, bên hông là súng đen xì xì, bốn cánh tay đã đặt lên súng chưa rút.
Tên lưu manh cầm đầu nhổ thuốc lá ra, rối rút xua tay, leng keng leng keng đống đồ đạc rơi xuống, chân lùi ra sau chuẩn bị chạy.
Một cảnh sát hô lớn: “Hai thằng kia chạy rồi.”
“Đuổi.” Bốn cảnh sát kệ đám lưu manh chạy đuổi theo, có người quát: “Xéo, nhớ mặt bọn mày rồi, lần sau nhìn thấy đừng hòng thoát.”
Bọn lưu manh như được đại xá, tan đàn xé nghe ngay, hay dở còn chút nghĩa khí, dìu mấy thằng bạn đi.
.........................
Chạy, chạy, chạy, chạy... Soái Lãng lòng như lửa đốt, phổi như có lửa, hơi thở gian nan, không biết chạy bao lâu, bỏ mẹ, lại đuổi theo rồi, bỏ tiền ra thuê người đúng là không đáng tin, mười mấy thằng mà không đánh nổi bốn thằng.
“La Sách, con mẹ mày làm ăn như cái đầu b**, bọn người mày thuê đéo có tí đạo đức nghề nghiệp nào.”
“Hả.... Cái đệch... Bị, bị hạ cả rồi...” La Thiếu Cương cũng đang chạy, quay đầu lại miệng đắng nghét, bốn thằng kia thể lực như súc sinh, càng đuổi càng gần, quay sang chửi: “ Mẹ …. mẹ mày, mày, mày … mẹ mày Soái Lãng, thằng chó chết, mày lại chọc vào XHĐ rồi à, mười mấy người của tao không đánh nổi.”
“Chưa đánh đã sợ chạy són đái rồi, không tại mày thì tại ai? Chạy mau lên, tóm được mày thế nào chúng cũng đánh mày dở sống dở chết, lúc đó đừng bảo tao trả viện phí.” Soái Lãng giục.
La Thiếu Cương tăng tốc được vài bước nhũn gối lảo đảo, đầu thiếu dưỡng kí nghiêm trọng: “ Chạy, chạy không nổi nữa...”
“Thằng chó mày chỉ biết vận động trên giường, năm xưa thế này đã là gì...” Soái Lãng kéo La Thiếu Cương: “ Phấn chấn lên, mày muốn chết à?”
“Tao, tao không chạy nổi nữa, thật.” La Thiếu Cương thiếu điều muốn nôn ra rồi.
“Chia ra, vượt qua con đường này có ngõ.” Soái Lãng nhìn trái phải, đẩy một cái, không thể chạy cùng nhau, nếu chết chùm lấy ai mà cứu.
Thế là một chạy đông, một chạy tây, Soái Lãng sắp chạy tới chỗ xe hơi rồi, vào đó là cá ra biển lớn, y mừng rỡ lao vào đó, chạy thêm mấy chục mét, quay đầu lại tức xì khói: “ Cụ chúng mày, cứ nhè bố mày mà đuổi thế?”
Cứ nghĩ đối phương chia ra thì mình còn đối phó được, ai dè cả bốn tên súc sinh bỏ qua La Thiếu Cương toàn bộ nhắm vào Soái Lãng, Soái Lãng chạy tới ruột co thắt rồi, cổ họng bốc khói, không chạy nữa, dựa vào cột điện thở, trông có vẻ không chạy nổi nữa rồi.
Thở, thở, thở.... Kịp thở lấy hai mấy cái, bốn tên kia đuổi kịp rồi, cũng chẳng khá hơn là bao, như cá bị ném lên bờ, thở lấy thở để, tên cao lớn nhất chỉ Soái Lãng, bước chân lảo đảo: “ Chạy, chạy nữa đi, sao không chạy đi, chạy nhanh lên.”
Soái Lãng sôi máu chửi: “ Bọn mày có bệnh à, mấy thằng như thế, không đuổi chỉ đuổi tao, con mẹ @%#^...”
“Mồm, mồm miệng sạch sẽ chút.”
Tên cao lớn thấy Soái Lãng vừa gày vừa thấp, lại đứng dựa lưng vào cột điện, giống kiệt sức rồi, ra hiệu đồng bọn, một cao một thấp chia hai bên, cười gằn, vươn tay ra định tóm lấy.
Chỉ nghe tạch tạch tạch... Một loạt tiếng điện giật vang lên, hai người vừa tới như lên cơn động kinh, toàn thân co giật như lên cơn động kinh, sau đó đổ uỳnh xuống đất.
Soái Lãng chưa tha, nhè thẳng mặt đá cho mỗi tên một cước: “Biết bố mày là ai không, thợ điện đấy lũ chó.”
Hai người còn lại cách chục mét kinh hãi xông tới, Soái Lãng hạ được hai tên cũng không tham đánh, xoay người chạy thục mạng, vừa nghỉ được một chút chạy càng nhanh.
“Đội trưởng Tục... Thằng vương bát đản trang bị roi điện, giật hôn mê hai người của ta rồi.”
“Giao cho tôi... “ Tục Binh gác bộ đàm, đã nhìn thấy Soái Lãng đang chạy như không cần mạng, xoay vô lăng, hú còi cảnh sát lao tới.
Soái Lãng lúc này là cung hết đà, lại nhìn thấy xe cảnh sát, lòng thở phào như thoát lực không chạy nữa, ngồi bịch xuống đất không dậy nổi... Lại thêm lát nữa, có xe cảnh sát phóng tới phanh két bên cạnh, xuống xe là một trong số bốn con súc sinh vừa đuổi mình, Soái Lãng trố mắt...