← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 258 Lợn chạy phía trước, gà lùi ra sau. (1)

“Từ 28 tháng 9 cho tới nay, nhìn vào đồ thị, có thể thấy nhà cái hấp thụ hết cổ phiếu vào ngày 2 tháng 10, liên tục kéo giá lên, đã có 15 lần cổ phiếu tăng kịch sàn, thủ pháp bình thường là vừa kéo giá, vừa lặng lẽ xuất hàng, đợi nhà đầu tư thấy tình hình tốt nhả vào tiếp nhận, dùng tẩy bàn bỏ chạy.”

“Từ trước tới giờ thủ pháp này rất hữu dụng, hơn nữa còn hợp pháp, trừ phi các vị có thể chứng minh rằng người bán và người mua kéo giá này cùng một cơ cấu, như thế mới thuộc về phạm trù thao túng giá cổ phiếu...”

Một nam tử trung niên đeo kính thuộc ban điều tra kính tế tỉnh được lời mời của Trịnh Quan Quần, tới giảng giải cách thao túng giá cổ phiếu, biết đồng nghiệp mù tịt thứ này, tránh dùng từ chuyên môn, lấy ra khái niệm đơn giản nhất để giải thích.

Vụ án này có thể tiếp tục là nhờ thể diện của Lão Trịnh quá cao, cục công an thành phố và các chi đội đều nể mặt đồng chí lão thành này vài phần.

Nghe giảng tới đó Lão Trịnh đưa tay lên ve cằm, cả đời người chẳng dính tới cái thứ cổ phiếu với chứng khoán này, giờ nghe ù cả đầu, nhưng mà hiểu rồi, ý tứ là cái trò này trong giới tài chính là rất bình thường, người ta làm thế không phạm pháp, không bắt được.

Soái Thế Tài thì từ đầu tới cuối ngồi im như tượng, không có phản ứng gì. Phương Hủy Đình thì đứng ngồi không yên, chưa bao giờ nghĩ làm cảnh sát lại khó như thế, tra không dám tra, bắt không dám bắt, dù điều tra ngoại vi cũng lén la lén lút như trộm.

Vị nghiên cứu viên kia dừng một chút uống nước, đang định chọn mấy yếu điểm để giảng thì cửa bị đẩy ra, Hình Ái Quốc thò nửa cái đầu vào gọi Trịnh Quan Quần. Trịnh Quan Quần đi không lâu, an bài chi đội trưởng cảnh sát mạng mời vị nghiên cứu viên kia đi ăn cơm, sau đó cùng Hình Ái Quốc kể chuyện vừa xảy ra.

Soái Thế Tài đứng bật dậy: “Cái gì? Soái Lãng đánh Âu thám trưởng à?”

“Không những đánh, còn tụ tập mười mấy tên lưu manh bao vây người của chúng ta, suýt đánh nhau to, họ hết cách sợ kinh động mới lộ thân phận.” Hình Ái Quốc vừa nói vừa nhìn Lão Soái.

Lão Soái nhận ra ánh mắt đó: “Giám thị mới xác định chiều hôm qua, nếu mọi người nghi tôi tiết lộ thì tra đi.”

Đúng thế, vấn đề là ở đây, cảnh sát mạng thông qua theo dõi các giao dịch phát hiện dòng số liệu khác thường, trải qua định vị mới tìm tới thôn Tiểu Doanh bị nghi ngờ là nơi Thai Bác Văn tập trung người thao tác. Chưa xác nhận thì Soái Lãng đã mò tới, kỳ thực y vừa xuất hiện là bị Tục Binh phát hiện ra, vốn định tóm y đưa về, tránh kinh động người bị giám sát, không ngờ một vị thám trưởng tổ trọng án bị Soái Lãng đánh ngất luôn.

Lão Trịnh suy nghĩ, cho rằng Soái Thế Tài sẽ không đem tin nói cho con mình, cười giảng hòa: “ Sao nghi anh được, chỉ là Lão Soái này, con trai anh quá tà môn rồi đấy, tốc độ không kém gì thiết bị tiên tiến, làm sao cậu ta làm được vậy?”

“Đợi nó về rồi hỏi, thằng nhãi đó từ nhỏ đã lăn lộn ở Trung Châu, từ phố mới tới đường cũ ngõ xưa, chẳng chỗ nào nó không thông thạo... Là tôi thiếu quản giáo, làm mọi người chê cười rồi, tôi xin tránh đi.” Soái Thế Tài đứng dậy ra ngoài, thấy rất bẽ mặt.

...................................................

Trên chiếc SUV cảnh sát, Âu thám trưởng cao lớn, mũi băng bó ngồi bên cạnh Soái Lãng, làm Soái Lãng rất ngại ngùng, mí mắt hạ xuống, dọc đường không nói gì cả, roi điện của y đã bị Tục Binh tịch thu rồi.

Mấy vị hình cảnh tức tới muốn bạo hành Soái Lãng tại chỗ, được Tục Binh vỗ về một phen vẫn nhìn y gườm gườn như nhìn kẻ thù, đành chịu, bọn họ nhận lệnh rồi, người này không thể đánh, nếu không phiền toái còn lớn hơn.

Xe đi vào chi đội cảnh sát mạng, xuống xe Tục Binh nói: “Soái Lãng, cậu làm thợ điện mà còn lợi hại hơn cả đặc công, bốn cảnh sát truy đuổi, cậu hạ gục được hai, mà cậu biết họ là ai không? Người của đội trọng án đấy.”

Đây chắc chắn không phải khen mà là đe dọa, Soái Lãng không dám tỏ ra đắc ý: “Không phải do tôi không biết sao, đang yên đang lành họ truy đuổi tôi làm gì? Tôi tưởng người của Đoan Mộc Giới Bình tới bắt tôi.”

“Đừng hỏi họ đuổi cậu làm gì, vậy cậu tới đó làm cái gì?”

“Thì đi chơi, có phạm pháp đâu.”

“Nhưng cậu tấn công cảnh sát, tàng trữ vũ khí cầm là phạm pháp đấy, biết không?” Tục Binh hiếm gặp cơ hội nắm lý thế này.

Soái Lãng không nói nữa, con mẹ nó mình đúng là nhân phẩm bạo phát mà, vừa vì chuyện chứng khoán đắc tội với một đám người, giờ hay quá, đắc tội luôn với cảnh sát.

Đi tới tầng 4, gõ cửa phòng hội nghị, Soái Lãng thấy cha mình không có ở đó thì yên tâm, thái độ của Lão Trịnh rất tốt, vẫy tay gọi: “Lại đây, lại đây, ngồi bên cạnh tôi.”

Lão già này không tốt đẹp gì đâu, đây là người khó đối phó nhất trong đám cảnh sát, Soái Lãng cẩn thận ngồi xuống, không nói gì vội.

Lão Trịnh lại lần nữa chủ động lên tiếng: “Đây chỉ là chuyện hiểu lầm, cậu to gan tới mấy cũng không dám tấn công cảnh sát đúng không?”

Soái Lãng thấy mình phải có chút biểu thị rồi: “Đúng đúng, tôi sẽ bồi thường tiền thuốc men.”

“Không cần bồi thường, cũng không cần chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng cậu đừng lừa tôi, cho tôi biết tại sao cậu xuất hiện ở tiểu khu thôn Tiểu Doanh là được... Nghĩ kỹ rồi hẵng nói, chuyện này quan hệ trọng đại, chúng tôi sẽ xác minh.” Trịnh Quan Quần đổi sang giọng điệu nghiêm túc: “ Cậu có biết vì sao chúng tôi thiết lập điểm giám sát ở đó không?”

Biết thừa, Soái Lãng đảo mắt nhìn quanh, toàn khuôn mặt quen thuộc Tục Binh, Hình Ái Quốc, Phương Hủy Đình, ai nấy có vẻ hứng thú với mình hơn cả tội phạm, không xong, cảnh sát hứng thú với ai đó không phải chuyện tốt đẹp: “Chẳng qua là nơi che giấu đám thao tác chứng khoán thôi, có gì khó đâu.”

“Không khó, nhưng chúng tôi phải huy động lực lượng cảnh sát lớn, còn cậu, cậu tìm ra thế nào?” Kỳ thực Lão Trịnh thầm kinh hãi, chuyện này nói ra ai dám tin.

“Tôi cũng có người, nếu phát động cũng chẳng kém cảnh sát.”

Tục Binh xen ngay vào: “ Đúng là không ít, chúng tôi có 4 người, cậu có tận mười mấy người, lúc đó mà đánh thực sự, chúng tôi có khi thua ấy chứ, nhỉ?”

Soái Lãng mắt đảo tròn, tối hôm đó nói chuyện chứng khoán bảo sao cha quát một trận, té ra là không muốn lộ chuyện đây mà, đám cảnh sát coi trọng thế này càng chứng tỏ mình đúng rồi.

Trình Quan Quân liếc Tục Binh một cái bảo hắn đừng nói, tiếp tục hỏi: “Nói đi, cậu dùng bao nhiêu người, làm thế nào?”

“Không cần nhiều, 20 người là đủ, cái đám đó là người vùng ngoài, tôi mà muốn tìm thực ra không khó...” Soái Lãng cân nhắc nặng nhẹ, y không tin cảnh sát không muốn nói ra thành chứng cứ buộc tội mình, hay gây phiền toái cho đám huynh đệ.