Q2 - Chương: 259 Lợn chạy phía trước, gà lùi ra sau. (2)
“... Ngày hôm đó tôi nghĩ bọn chúng giở trò ở TTCK, gọi điện cho cha tôi, cha tôi lại không tin, tôi quyết tự mình phải tìm ra bọn chúng, trước tiên tới sàn giao dịch mua tư liệu khách hàng, tôi chuyên môn mua tư liệu các tài khoản lượng giao dịch lớn ở cổ phiếu 600*23, kết quả có 27 pháp nhân mua trên 20 vạn cổ phiếu, 80 cá nhân mua trên 10 vạn cổ phiếu...” Soái Lãng dùng giọng kịch tính kể lại quá trình dẫn tới hành vi phạm tội của mình.
Phương Hủy Đình ngạc nhiên xen vào: “Đó là tư liệu bảo mật, anh mua được cơ à?”
“Cái gì mà không mua được, tôi mua nhiều còn được giảm giá.” Soái Lãng được hỏi là đáp, đáp rồi được một cái lườm của Phương Hủy Đình, chỉ trích: “ Sao cô lại ngạc nhiên nhỉ, ở vụ án lừa đảo qua điện thoại, cô cũng tiếp xúc với đám người bán thẻ ngân hàng rồi đó thôi, trên đời này có gì không bán được chứ?”
“Được, được, tiếp tục đi.” Lão Trịnh thúc giục.
“Tiếp theo tôi xem tư liệu đó, có mấy cái tên na ná như nhau, như kiểu đồ sản xuất hàng loạt, hẳn là sản phẩm của bọn bán giấy tờ giả... Tôi nghĩ, Thai Bác Văn là người vùng ngoài, thế nào cũng kiếm một nhóm người, rúc vào nơi nào đó thao tác nhanh, đây không phải chuyện một hai cái máy vi tính mà làm được, khẳng định nơi này phải có băng thông rộng ….”
Đây là đường lối truy tung của cảnh sát mạng, Hình Ái Quốc hỏi: “A, thế là cậu đi tìm nhà cung cấp dịch vụ à?”
“Đúng. “ Soái Lãng gật đầu: “Tất nhiên tôi không được như cảnh sát các anh liên hệ luôn với ông chủ bảo họ phối hợp, tôi đi tìm người lắp đặt là được, trong tay họ có danh sách phái người kéo dây, theo đó mà tìm.”
“Tốn bao tiền?”
“Không cần tiền, nhét vài điếu thuốc thôi.”
“Không đúng, nhất định số hộ đăng ký lắp đặt vào quãng thời gian đó phạm vi toàn thành phố nhất định rất nhiều.” Lão Trịnh đặt nghi vấn.
“Không nhiều lắm, tổng cộng hơn 2000 hộ thôi.” Soái Lãng nhún vai.
Hơn 2000 hộ thôi mà không nhiều... Mấy người trong phòng nhìn nhau, trong đầu Soái Lãng lắp máy vi tính sao? Hơn 2000 hộ đó, bao nhiêu kỹ thuật viên phí không ít công sức cũng chẳng thể tìm ra một cách dễ dàng. Lão Trịnh nhìn Soái Lãng như nhìn quái vật, Hình Ái Quốc biết tên này tà môn nhưng tà cỡ này thì quái quá rồi.
Còn Phương Hủy Đình thẳng tính nói luôn: “Anh bốc phét đấy à, đừng nói 2000 hộ, dù 200 hộ, anh cũng không thể tra ra trong 2 ngày.”
“Này, cô không ngốc tới tra từng hộ đấy chứ?” Soái Lãng mắng, giải thích biện pháp của mình: “ Băng thông bình thường thì bỏ, phải tìm người dùng băng thông lớn, hơn nữa ưu tiên hộ dùng tới 2 băng thông để dự phòng, cái này ít, hơn 40 thôi, trừ đại bộ phận ở mặt đường giành cho đám đánh quái luyện cấp...”
“Tôi nghĩ, đó phải là địa điểm không nằm trong trung tâm thành phố, quá gây chú ý; không thể ở ngoại ô, không tiện; không phải ở khu cao cấp, quá nhiều giám sát, bảo an còn tỉnh hơn chó canh cửa; không thể ở trong tòa nhà văn phòng, nơi đông người phức tạp... Chỉ còn mấy tiểu khu kiểu cũ, quán lý chẳng ra sao... Loại bỏ đi hết đâu còn bao nhiêu nữa, chỉ cần người am hiểu Trung Châu nhìn mấy địa chỉ là rõ rồi, rút gọn cuối cùng còn mười mấy cái...”
Vì tìm ra manh mối này Trịnh Quan Quân huy động toàn bộ người của chi đội cảnh sát mạng, dùng một ngày công tác, cũng tìm theo hộ đăng ký băng thông trước sau ba ngày thời điểm bắt đầu cổ phiếu được thao tác, rồi kiểm tra ghi chép điện thoại của Thai Bác Văn, đối chiếu địa chỉ, sử dụng rất nhiều nguồn lực.
Còn Soái Lãng? Mấy điếu thuốc và người am hiểu Trung Châu?
Nghe thật không cam lòng, Lão Trịnh lại hỏi: “Những mười mấy nơi, làm sao cậu biết là thôn Tiểu Doanh.”
“Ăn uống thôi, tra là chuẩn.” Soái Lãng trả lời tình queo.
“Cái gì, ăn cái gì?”
“Ăn uống chứ sao, tôi kiếm mấy anh em tới các tiểu khu bắt chuyện với bảo an trực ban, hỏi nhà nào thường xuyên ship đồ ăn, đám người đó rúc vào một chỗ thao tác không tiện kéo nhau ra ngoài ăn uống, hơn nữa nhà cái còn phải đề phòng đám này liên hệ với bên ngoài làm lộ tin. Tra ra cái vèo à, một đám ăn hại lần nào cũng gọi mười mấy suất đồ ăn, còn thích cơm hải sản, ăn gà còn là bạch thiết kê, đó là cách ăn của người Quảng Đông, lại tra phí điện thoại của chúng, tháng trước dùng hơn 800 đồng, không phải chúng mới là lạ.” Soái Lãng kết thúc rồi, toàn bộ quá trình chẳng có gì thần kỳ, ít nhất trong miệng y, đây là chuyện hết sức đơn giản bình thường.
Chính vì y làm quá dễ, chẳng tốn bao công sức, mới làm người ta tổn thương, cả đám không nói lên lời. Ngược lại Soái Lãng chẳng hiểu cách thức của mình thực sự khiến bao nhiêu cảnh sát thức đêm phải hổ thẹn.
Lão Trịnh lại bị quá trình điều tra đặc sắc này làm cảm xúc lắm, cũng ưng bụng lắm, điều này chứng tỏ biện pháp cũ kỹ quê mùa không phải hết thời, chẳng qua không ai biết vận dụng. Đám trẻ tuổi bây giờ quá ỷ lại đồ công nghệ cao mà lười động não, suy nghĩ cũng sơ cứng như cái máy tính rồi. Giọng Lão Trịnh càng thêm ôn hòa: “ Thế cậu định làm thế nào?”
“Thì giúp các chú chứ sao?”
“Giúp chúng tôi ra sao?”
“Theo tôi biết cái trò chúng dùng không phạm pháp, không bắt được chúng đúng không?” Soái Lãng thấy mọi người hứng thú, cũng hưng phấn nói: “ Nhiều cách lắm, phá đường dây của bọn chúng này, dùng kéo cắt cái là xong, câu trộm băng thông làm nghẽn mạng của bon chúng, không cho chúng tìm ra vấn đề này...”
“Mà cùng lắm không được cứ dùng cách dân dã nhất, đốt lửa hun khói, ép bọn chúng ra ngoài, sau đó là đánh cho một trận. Bọn chúng chạy tới đâu chúng ta đuổi tới đó, không cho chúng yên, Thai Bác Văn không thao túng được nhiều tài khoản như thế, tiền thế nào cũng kẹt luôn trong tài khoản, tóm lại không cho hắn yên thân...”
“Còn chưa ra tay thì gặp phải mọi người, sao không nói sớm, tôi đỡ phí công, tôi biết cảnh sát còn bẩn... À, nhiều biện pháp ưu việt hơn tôi, ha ha ha...”
Sửng sốt, á khẩu, nghe tên này ngang nhiên khoe khoang hành vi phạm pháp trước mặt cảnh sát, lại còn nói đường đường đại nghĩa, cứ như mình đang thế thiên hành đạo. Hình Ái Quốc hận không thể bắt ngay thành phần nguy hại xã hội này, Phương Hủy Đình che miệng nhịn cười đến là khổ, chỉ có Lão Trịnh là chẳng phải kiêng dè gì, cười càng lúc càng to. Soái Lãng cũng cười phụ họa, nhìn cảnh hài hòa này, chắc là mình tấn công cảnh sát không sao rồi.