Q2 - Chương: 260 Lợn chạy phía trước, gà lùi ra sau. (3)
Trong phòng đang cười thì tên béo Hành Song Thành gõ cửa đi vào, đưa Trịnh Quan Quần xấp tư liệu gì đó, nhìn sơ qua, Lão Trịnh lại bị kinh động, phất tay cho Tục Binh đưa Soái Lãng đi, Soái Lãng cuống lên: “ Này này chú Trịnh, tôi đi được chưa? Chiều tôi còn về Thập Nhất Loan làm việc.”
“Ăn xong hẵng đi, vội gì.”
Lão Trịnh nói một câu nghe không ra ý tứ thế nào, Soái Lãng không kịp dây dưa đã bị Tục Binh kéo ra ngoài, không có nơi nào đi, đưa Soái Lãng tới văn phòng chi đội trưởng. Tục Binh không làm khó Soái Lãng mà còn pha trà mời thuốc, ân cần hỏi trưa nay thích ăn món gì.
Soái Lãng chẳng vui vẻ nổi, linh cảm cho thấy tiếp đó không có chuyện gì hay ho đâu, thế nào cũng bị lợi dụng, sớm biết đám cảnh sát mò tới chỗ đó rồi, mình tốn tiền lại còn chuốc vạ vào thân.
Có chuyện rồi, hơn nữa không phải là chuyện nhỏ, Trịnh Quan Quần xem xong đưa Phương Hủy Đình, Hình Ái Quốc, bản thân ra ngoài. Không bao lâu sau Soái Thế Tài quay về. Những người khác không để ý chứ Phương Hủy Đình thì có, cô không thấy trong mắt ông có gì lo lắng hay bất mãn, ngược lại còn có chút kiêu ngạo, xem ra phương pháp dạy con của ông đúng là khác người thường, con làm bậy, cha lại thấy như thể giỏi giang lắm vậy.
Trịnh Quan Quần ngồi xuống nói: “Mọi người nói đi, chuyện này là sao?”
Vẫn là tiền, tài khoản Lập Tấn bị giám sát đột nhiên tăng thêm 300 triệu, sau khi truy tìm buồn gốc thì hoa ra là do nhiều công ty cho vay và hai công ty mậu dịch chuyển khoản, vốn lưu động dân gian thì cũng bình thường, nhưng liên quan tới Thai Bác Văn, người ta không thể không nghi ngờ.
“Huy động vốn? Hơn nữa còn là lãi suất cao, có Hoa Ngân ra mặt, cho vay trăm triệu không thành vấn đề.” Hình Ái Quốc nói, cho vay dân gian đã là bí mật công khai, kim ngạch chẳng kém gì ngân hàng, đương nhiên vấn đề gây ra cũng nhiều.
“Hay chúng không đủ tiền tiếp tục kéo giá cổ phiếu nên đi vay?” Phương Hủy Đình nghi vấn.
“Tôi cũng nghĩ thế.” Trịnh Quan Quần trầm tư: “Có điều tôi đang nghĩ tới khả năng khác, ví dụ như ôm tiền bỏ chạy, Lão Soái, anh thấy sao?”
Câu này làm mọi người nhìn về phía Soái Thế Tài, chuyên gia chống lừa đảo, Soái Thế Tài vừa có được tư liệu còn đang xem, chỉ nói vài chữ: “Sắp thu lưới được rồi.”
“Vẫn chưa tới lúc mà.” Trịnh Quan Quần nói.
“Tôi không nói chúng ta, mà tôi nói bọn chúng.” Soái Thế Tài có chút trầm ngâm: “ Chúng ta không thể chỉ theo dõi Thai Bác Văn, mọi người nghĩ tới chưa, thủ đoạn của Đoan Mộc Giới Bình là mượn cối xay giết lừa, mỗi lần chúng ta đều bắt được nghi phạm nhưng lại không tìm thấy tiền hoặc để mất rất nhiều. Nếu chuyện này đúng là do Đoan Mộc Giới Bình thao tác, riêng Điện tử Lập Tần đầu tư thực sự gần 200 triệu rồi, chi phí lớn như thế, hắn chuẩn bị lấy lại bao nhiêu?”
Đúng, thủ pháp của kẻ lừa đảo thiên biến vạn hóa, từ không hóa có, lấy nhỏ câu lớn thế nào thì cuối cùng vẫn là thu lợi … Đã đầu tư lớn như vậy, nếu là Đoan Mộc Giới Bình thao tác, số tiền hắn muốn chiếm đoạt phải lớn vô cùng... Vậy phương hướng của mình có đúng không? Đoan Mộc Giới Bình có thực sự liên quan tới Thai Bác Văn không?
“Còn một khả năng nữa, phương hướng của chúng ta sai lầm, Thai Bác Văn và Đoan Mộc Giới Bình căn bản không liên quan đến nhau.” Hình Ái Quốc quả nhiên chung suy nghĩ với Lão Trình.
“Không thể nào, khả năng đó không đủ thuyết phục, trong thời gian ngắn lập nên công ty lớn như Lập Tấn, lại bắt được quan hệ với cơ cấu chính phủ, giới thương nhân Trung Châu, đây không phải chuyện tuổi tác và lịch duyệt của Thai Bác Văn làm được, không có cao nhân chỉ chiêu làm gì dễ thế.”
Soái Thế Tài phủ định hắn: “Tôi vốn nghĩ hắn lừa đảo ở TTCK và ngân hàng, nhưng giờ xem ra phải thêm vào huy động vốn dân gian, nói cách khác, ăn là sẽ ăn sạch.... Tội phạm cũng có giới hạn tâm lý, nhưng Đoan Mộc Giới Bình là kẻ không có giới hạn tâm lý, lừa một triệu hay 100 triệu với hắn không khác gì, có thể lấy được nhiều, hắn dứt khoát không bớt lại. Phạm tội là phương pháp thể hiện giá trị bản thân, hắn sẽ tối ưu hóa lợi ích.”
Mọi người tức thì gặp khó, đụng vào Thai Bác Văn là kinh động Đoan Mộc Giới Bình, phong tỏa tài khoản cũng kinh động Đoan Mộc Giới Bình, truy nguồn gốc hướng đi của tài chính cũng kinh động Đoan Mộc Giới Bình, mà lúc này không biết nơi ẩn thân của hắn, vạn vạn lần không thể kinh động.
Thế thì chì còn cách trơ mắt nhìn tiền chuyển đi sao?
Tất nhiên là không, mà bất kể hành động gì thì cũng là kinh động tới hắn, tức là hắn sẽ thoát, đối phương đã ở thế bất bại. Cả phòng im lặng, tất cả đã cảm thụ được sự cao minh của tên lừa đảo cấp truyền thuyết này.
Soái Thế Tài ném tài liệu xuống: “ Trong tài liệu này nói 200 triệu tiền đầu tư của Lập Tấn, trong đó có khoản lớn lên tới 170 triệu là mua sắm thiết bị, có điều nếu bên cung cấp thiết bị này cũng là lừa đảo thì sao? Giống như rượu giả ấy, vì chống giả mà làm ra tem chống giả, nhưng khi mua về vẫn là hàng giả vì sao? Vì tem chống giả cũng là hàng giả. Thế nên nếu hợp đồng cung cấp hàng này là giả thì thế nào, tức là hắn chưa đầu tư quá nhiều đâu.”
Câu này làm đám Trịnh Quan Quần như trúng một gậy vào đầu, nếu mà bên bán và bên mua phối hợp ký hợp đồng giả, ngân hàng không rõ lại cho vay tiền thì nguy, ngay lập tức phái người tới Đông Hoàn tra điện tử Sáng Ích mà Lập Tập ký hợp đồng.
Thảo luận ngừng lại ở đó, đợi Phương Hủy Đình đi liên lạc về, Trịnh Quan Quần gấp rút hỏi: “Đại khái khi nào có tin?”
“Phải mấy tiếng nữa.” Phương Hủy Đình đáp.
“Thông báo chi đội điều tra kinh tế, giám thị sát sao tài khoản này, nếu có dấu hiệu rút tiền bỏ chạy, chúng ta phải khống chế hắn ngay, dù đặc tội với cả thiên hạ cũng phải giữ hắn lại Trung Châu, tránh khi xảy ra chuyện, lại không bắt được ai...ài, phải nghĩ cách níu chân hắn ở Trung Châu đã...”
Trịnh Quan Quần đứng lên, tay véo cằm đi qua đi lại, nghĩ cách kéo dài thời gian, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cách nào cũng có vấn đề rõ ràng, đó là bứt dây động rừng. Đi được hai vòng thì nhìn thấy Lão Soái, ánh mắt rất gian, ông ngẩn ra, chớp mắt nghĩ tới biện pháp tuyệt vời.