← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 261 Lỗ vừa báo ra, vạn người thất kinh. (1)

Nửa tiếng sau, tiểu khu thôn Tiểu Doanh, một chiếc SUV màu đen từ xa dừng lại dưới tường bao, Tục Binh quay đầu nhìn Soái Lãng, Soái Lãng ở ghế sau nhìn ngó ngoài đường hỏi: “ Ăn cơm thôi mà, sao lại tới đây?”

“Món nợ này tính cho rõ nhé, cậu đánh người của chúng tôi, còn muốn chúng tôi mời cơm à?” Tục Binh ngạc nhiên.

“Chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi, anh gọi mấy người đó tới, tôi mời khách xin lỗi.” Soái Lãng thoải mái nói.

“Xin lỗi thì không cần, nhưng giúp một việc nhỏ thì sao?”

“Được, không thành vấn đề.”

“Tôi nói này, lúc nãy cậu nói cắt mạng với phá băng thông gì đó, biện pháp không tệ, xử trưởng Trịnh còn khen đấy, cậu mà làm thế coi như chặn đường chạy của chúng rồi.” Tục Binh giơ ngón cái khen: “Cách hay.”

Soái Lãng cũng vui vẻ vỗ đùi: “Tôi nói mà, dùng cách của tôi có phải đơn giản không, làm chập cháy dây điện này, lột vỏ ra, cắt đi một hai sợi dây bên trong làm hắn không lên mạng được, uất ói máu luôn...”

Nhưng nói tới đó đồng thời cảnh giác: “Này, không phải xúi tôi làm việc xấu chứ?”

“Úi, cậu đề cao tôi rồi, với trình độ của cậu, tui xúi sao được.” Tục Binh cười nói.

Soái Lãng càng thấy khó tin hơn, mẹ nó, cảnh sát xúi làm chuyện xấu, chắc chắn không hay ho gì đâu, nói không chừng để sau này nắm thóp mình.

“Sao, sợ à? Nếu tôi muốn chơi cậu thì ném cho mấy tên ở đội trọng án rồi, họ chẳng lột da cậu ra à? Nhưng tôi không làm thế, vì tôi biết cậu không có ác ý, đôi khi làm cảnh sát cũng uất ức lắm, ví như Ấu thám trưởng, hắn bị cậu giật điện lại đá vỡ mũi, nhưng vẫn phải phục tùng mệnh lệnh, không dám làm gì cậu, lại còn phải khách khí. “ Tục Binh thở dài: “Chuyện này nói thẳng với cậu luôn nhé, nếu tên kia chuồn mất, cha cậu cũng phiền lòng, mấy ngày qua cha cậu hút thuốc cả bao đấy... Thế thôi, xử trưởng Trịnh đã hạ lệnh, hôm nay coi như chưa có chuyện gì xảy ra, không ai được kiếm chuyện với cậu.”

Người ta tiễn khách rồi, Soái Lãng không nhiều lời cạch một tiếng mở cửa chuồn luôn, sau đó nấp vào một góc, thấy xe của Tục Binh đi mất.

Soái Lãng ngẫm nghĩ, chuyện sẽ phải làm, song không để cảnh sát nắm thóp, kể cả chúng có biết mười mươi mình làm, cũng không cách nào kết tội mình mới được... đứng tại chỗ gọi mấy cuộc điện thoại liền.

Không bao lâu sau camera giám sát nhìn thấy một cái xe sửa chữa điện đi vào tiểu khu, làm đám thực địa bất ngờ là, từ trên xe mang xuống chiếc máy phát điện công suất lớn... Xem ra tên kia sớm chuẩn bị rồi, nếu không có bọn họ xen vào y đã có kế hoạch, đúng là ăn một trận đòn oan quá.

Thêm 10 phút nữa, tiếng máy phát điện nổ uỳnh uỳnh, giám sát từ trên cao nhìn thấy màn hình trong phòng bị giám sát tắt phụt phụt... Lập tức chiếc xe bảo dưỡng nghênh ngang rời tiểu khu.

Cảnh sát mạng cũng nhận ra, mấy chục tài khoản vốn hoạt động rất tích cực, đột nhiên ngừng giao dịch.

…………. …………….. ………..

……………. ………….. ……….

“Bình, thành công rồi, Tiểu Thai báo, Hoa Ngân đã cho vay 130 triệu, đây là đợt đầu thôi, Tiểu Thai nhờ em cám ơn anh.” Tư Phượng Phi giơ điện thoại lên lắc lắc khoe với Đoan Mộc Giới Bình, xem thời gian đã là 11 giờ 20 phút ngày 16 tháng 11, trải qua 2 tháng dài, cuối cùng cũng có kết quả viên mãn.

Đoan Mộc Giới Bình lúc này nằm trên ghế tựa ở ban công, nhàn nhã thưởng thức ấm trà mới pha: “Bán đi, báo với đám Lão Tiếu, tung ra hết, không giữ lại chút nào.”

Đó là đội ngũ mà hai người họ tích góp được ở Trung Sơn, liên hợp với Vũ Hán, Quảng Châu, Thượng Hải để đẩy giá, hơn 120 tài khoản, phân tán nắm giữ 200 triệu, Từ Phượng Phi hơi tiếc: “Bình, giờ xu thế tăng rất tốt, hay là giữ dăm ba ngày nữa.”

Đoan Mộc Giới Bình cười mắng: “Em theo anh bao năm rồi mà còn tiếc chút tiền đó, có thể lấy 10 phần, đối đa thu 7 thành, phải thu tay đúng lúc, làm nghề của chúng ta, không sợ không lừa được, chỉ sợ không khắc chế được bản thân thôi.”

Từ Phượng Phi cười ngượng: “Chúng ta đầu tư chứng khoán, đâu phải lừa đảo.”

“Ha ha, về lý luận là thế, nhưng lời này không phải do em nói mà tính, nếu có người moi được mấy hang ổ của chúng ta ở các nơi ra, định em tội kinh doanh phi pháp thừa sức. Em biết chúng ta làm gì mà, lừa ai chứ đừng lừa bản thân, ngàn vạn lần đừng nghĩ tất cả nắm trong tay mình, nếu không thì ngày diệt vong không xa đâu.” Đoan Mộc Giới Bình nhấp ngụm trà, vẫn mặc áo ngủ lụa rộng rãi thoải mái, nói chuyện thong thả.

Từ Phượng Phi theo dõi lượng giao dịch bỗng nói: “Hả, lượng giao dịch đột nhiên giảm rồi... Xem ra tình thế tốt, có người tích hàng không bán?”

“Chắc là Trung Châu hả? Giờ phần lớn đang ở Trung Châu, người ném ít vào cũng vài triệu, nhiều thì chục triệu, không phải chúng ta có thể khống chế... Nói không chừng chúng đang liên hợp đẩy giá, cho rằng còn kiếm được thêm... Ha ha ha, cứ để chúng làm, qua hôm nay tiền bạc không phải của chúng nữa.” Đoan Mộc Giới Bình cười với tâm thái của kẻ bàng quan.

“Dù sao em vẫn thấy lỗ.” Từ Phượng Phi than: “ Tiểu Thai đúng là vớ bở, em nghĩ hắn lén lút kiếm thêm không ít, dựa theo giá trị thị trường bây giờ, hắn phải kiếm được 100 triệu... Nhưng em không hiểu, vì sao anh để hắn toàn quyền xử lý số tiền vay của Hoa Ngân? Em sợ hắn rời Trung Châu về Hong Kong, Singapore ôm tiền biến mất, những 300 triệu cơ mà, hắn dám bán cả cha mẹ ruột ấy chứ.”

“Hắn không chạy được đâu.”

“Vì sao?”

“Anh sắp xếp rồi, ngày khoản vay của Hoa Ngân vào tài khoản là lúc kết thúc, hắn đã quá tham, nhiều lần muốn anh kéo dài thời gian rồi... Nhưng hắn không nghĩ xem, đã hai tháng rồi, vay ngân hàng cũng tới 90 triệu, hẳn ở lại thêm một phút nào là nguy hiểm thêm phút nấy, bất kỳ một mắt xích nào có sai sót là hắn sẽ bị cảnh sát mò tới, ngân hàng cũng không bỏ qua cho hắn, Thượng Ngân Hà càng không tha cho hắn, như thế hắn phải dâng toàn bộ số tiền lừa đảo được ra... Hắn quá tham, không thể nuốt được đâu.” Đoan Mộc lắc đầu, kẻ này tự làm tự chịu chẳng có gì đáng tiếc.

“Vậy chúng ta cũng phải đổi chỗ thôi.” Từ Phượng Phi có chút buồn bã.

“Ừ, buổi trưa ăn cơm xong là đi, buồi chiều em phái người kia lấy tấm thạch khắc về, đừng về đây nữa, tới Quảng Châu đi, chúng ta chưa bao giờ ở một nơi lâu như thế, ở chỗ này vậy là lâu rồi đấy.” Đoan Mộc Giới Bình trầm ngâm.

“Nhưng anh còn nhiều việc chưa xong mà, Anh Diệu Thiên chưa rõ tung tích, cả Cố Thanh Trì cũng chưa biết ở đâu.” Từ Phượng Phi ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha ha, anh không chuẩn bị đi, thực ra anh mong Thai Bác Văn tham thêm chút, ngã nhanh hơn một chút, như vậy sẽ có rất nhiều người giúp anh làm việc này.”

Đoan Mộc Giới Bình đứng dậy đi vào phòng, tay vỗ vai Từ Phượng Phi, nụ cười thần bí mà thân thiết, Từ Phượng Phi không hỏi nhiều, cuộc sống của hai người bắt đầu từ lừa đảo và kết thúc trong lừa đảo. Kết thúc một vụ lừa đảo cũng có nghĩa là vụ lừa đảo mới bắt đầu... Cô không biết là gì, nhưng cô biết Đoan Mộc Giới Bình đã trải đường rồi, nếu không hắn sẽ không tùy ý có động tác.

Làm bữa cơm thường nhật cuối cùng, Từ Phượng Phi lặng lẽ thu thập hành lý, cô rất quyến luyến với nơi này, nhìn từng gian phòng, nhìn món đồ trang trí, nhìn dụng cụ làm bếp hồi lâu mới khép cửa.

Rời tiểu khu, hai người giống đôi vợ chồng đi xa, bắt taxi tới bến xe thị trấn, ngồi xe khách có tấm biển: Trương Trang --- Trung Châu!