Q2 - Chương: 262 Lỗ vừa báo ra, vạn người thất kinh. (2)
Khi điện thoại tít tít thì Thai Bác Văn đang cùng Ân Phương Thuyên đắm đuối nhìn nhau, hắn kệ điện thoại, hiện giở ở Trung Châu, hắn phải xã giao quá nhiều, thực sự hận không thể phân thân.
Có điều ngày hôm nay, Thai Bác Văn đối diện với Ân Phương Thuyên không hứng thú với bất kỳ thứ gì nữa rồi, hai người đang cùng thưởng thức rượu vang, thấp thoáng nhìn thấy Ân mỹ nữ lộ ra chút khe vú, hiển nhiên là cố ý, cần cổ cao da trắng muốt, ngũ quan tinh xảo, vô cùng xuất chúng. Thai Bác Văn thấy uống phí của trời, một mỹ nữ thanh xuân phơi phới như vậy, không tưởng tượng cảnh cô bị Thượng Ngân Hà đè dưới thân sẽ là một cảnh tượng thiếu hài hòa thế nào?
“Nghĩ gì vậy, cho em biết được không?” Ân Phương Thuyên khẽ hỏi.
“Mỹ tửu nhấp môi, giai nhân làm bạn, em nghĩ anh muốn gì?” Thai Bác Văn lấy hỏi để đáp, mắt truyền đi một tia nóng bỏng.
“Em đoán mình chắc là không có sức hấp dẫn bằng số tiền hơn 100 triệu kia đâu nhỉ? Bác Văn, anh nói xem, chúng ta xã giao thương vụ hay là hẹn ước tư nhân?” Ân Phương Thuyên cố ý làm khó, giờ giữa công với tư không dễ phân biệt nữa rồi.
Thai Bác Văn ánh mắt như sao, giọng ôn tồn: “Anh chưa bao giờ muốn vay tiền của ông chủ Thượng, tuy anh chưa đạt tới trình độ giàu có nhất vùng, nhưng anh thấy tiền nhiều tới mức độ nào đó sẽ mất đi tác dụng. Nhưng người thì khác, ví như em, hẹn bao lần mới chịu chấp nhận...nếu em coi cuộc hẹn hò giữa chúng ta là xã giao thương vụ thì anh sẽ rất đau lòng.”
Ân Phương Thuyên từ lời nói, ánh mắt của hắn có được sự hư vinh mà nữ nhân khao khát nhất, mỹ nữ mà, mong nam nhân khắp thiên hạ gục dưới váy mình, giống như tiểu soái ca trước mắt, trẻ trung, giàu có, hắn săn cô, há chẳng phải cô cũng săn hắn.
Cô chỉ cười ưu nhã, gắp miếng nhỏ, ăn chậm rãi, tựa hồ chẳng động lòng về những lời nịnh bợ đó: “Bác Văn, bất kể thế nào trước tiên em phải tính tới lợi ích công ty, đối với anh là đã rất ngoại lệ rồi đấy, dưới tình huống bình thường, không phải người Trung Châu, tổng giám đốc Thượng sẽ không tùy tiện cho vay đâu... Lần này em tới là mang theo sứ mệnh của tổng giám đốc Thượng, muốn nói với anh, lời không hay nói trước, nếu xảy ra sơ xuất, cứ theo hợp đồng mà làm.”
“Oh my god!” Thai Bác Văn giơ tay làm động tác khoa trương: “Xem em đó Phương Thuyên, anh thực sự không muốn nói xấu tổng giám đốc Thượng, chút tiền đó, anh có thể đem trả bất kỳ lúc nào... Lợi tức có mấy trăm vạn thôi, hai ngày qua ông ấy chắc là kiếm hơn thế nhiều đúng không?”
Ân Phương Thuyên cười khúc khích, thực sự ông chủ Thượng của cô ném vào TTCK 5000 vạn, hai ngày kiếm hơn 500 vạn, đúng là cưới sắp không khép miệng lại được: “Phải rồi Bác Văn, cổ phiếu này dự định thu lợi được bao nhiêu?”
Thai Bác Văn không trả lời ngay câu này mà nhìn thẳng Ân Phương Thuyên: “Em hỏi hay là tổng giám đốc Thượng hỏi?”
Ân Phương Thuyên nguýt một cái, cũng ỡm ờ: “Khác gì à?”
“Đương nhiên, nếu ông ấy hỏi, anh sẽ nói TTCK luôn có nguy hiểm, tham gia phải cẩn thận, có điều nếu em hỏi thì khác rồi...” Thai Bác Văn cố tình dừng lại.
“Khác thế nào?” Ân Phương Thuyên hơi ngả người tới, ánh mắt đầy hứng thú, động tác này cũng làm cổ áo hơi trễ xuống, khe ngực kia càng hiện ra rõ ràng, thấp thoáng thấy viền áo lót.
“Em mua vào lúc bao tiền?”
“14, 6 đồng.”
“Mua bao nhiêu?”
“20 vạn cổ phiếu.”
“A, mua nhiều thế?”
“Coi thường em nghèo à?”
“Nào dám..”
Vẻ mặt hai người vô cùng phong phú, một vừa hơn vừa trách, Thai Bác Văn thở dài: “ Vậy cơ hội kiếm tiền này em không nắm được rồi, giờ giá là 22 đồng, mới đầu chậm, vì không được đánh giá cao, càng về sau càng nhanh, vì ai cũng nhảy vào, có đơn mua lớn treo ở đó, tiểu hộ như em chắc gì mua được. Đợi em mua được, giá bắt đầu chấn động, em muốn mua cũng không mua được... Muốn nghe kiến nghị của anh không?”
“Đương nhiên muốn nghe.” Ân Phương Thuyên rất thất vọng.
“Mau bán đi.” Thai Bác Văn ngả tới gần, khoảng cách hai người còn rất ngắn, ngửi từng mùi thơm nhè nhẹ, lòng hắn mê ly, không hiểu sao nói một câu thật lòng: “ Nhà cái đã bắt đầu giảm cổ phiếu rồi, vừa tăng vừa chạy, đó là thông lệ, tăng cao tới đỉnh thì không chạy được đâu.”
“Ồ...” Ân Phương Thuyên cảm kích lắm, đang định nói gì chợt nhận ra: “Di động trong túi anh kêu suốt kìa.”
Đúng là phá hoại phong cảnh mà, Thai Bác Văn nhìn số điện thoại, là điểm thao tác gọi tới, nếu tình huống bình thường bên đó sẽ không tìm mình, xin lỗi một câu ra hành lang nghe, vừa nhấc máy nghe báo tin một cái là chửi.
Nóng máu rồi, chửi té tát, chẳng những mất điện, còn mất mạng, hơn nữa 4 cái laptop cháy rồi, Thai Bác Văn chửi một tràng, Thai Bác Văn muốn tới hiện trường xem, nhớ ra có mỹ nữ ở bên, cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng háo sắc vẫn thắng, dù sao sắp hết buổi sáng rồi, buổi chiều hẵng làm không muộn. Vì thế chỉnh lại y phục, xoa xoa mặt, đợi quay lại phòng vẫn là phong thái quân tử nho nhã.
“Có chuyện gì à?” Ân Phương Thuyên quan tâm hỏi.
“À, lại là chủ nhiệm Tần mời mọc, phiền chết đi được.” Thai Bác Văn khéo léo che giấu không vui.
“Cần gì phải thế, có người muốn lấy lòng họ mà còn không được ấy chứ.
“Anh chả cần, từ chối rồi, anh nói tối nay anh mời một vị mỹ nữ ăn tối, đi xem biểu diễn ở Gia Niên Hoa.”
“Thế à, xem ra anh chỉ yêu mỹ nhân không yêu kinh doanh, em có vinh hạnh được biết cô ấy là ai không?” Ân Phương Thuyên hỏi.
“Chính là em.” Thai Bác Văn làm động tác màu mè của quý tộc phương Tây.
Ân Phương Thuyên hơi ngẩn ra, lập tức bật cười, không trả lời ngay.
Chỉ là thái độ này làm Thai Bác Văn trực tiếp phán đoán ra, thành công rồi.
Thế là trò chơi giữa nam và nữ, giữa thợ săn và con mồi tiếp tục, tới tận 1 giờ chiều, khi ân Phương Thuyên hơi say rời phòng bao, Thai Bác Văn quan tâm đỡ lấy eo mỹ nhân không chịu được hơi rượu, người lâng lâng, mùi thơm thơm, tóc dài lất phất, mắt chứa nhu tình, hai người giữ tư thế đó cho tới khi ra đến cửa nhà hàng.