← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 263 Lỗ vừa báo ra, vạn người thất kinh. (3)

Cuộc hẹn hò ở nhà hàng Long Hồ, thời gian, địa điểm phòng bao, chi tiết thêm hình ảnh, sau khi Thai Bác Văn rời đi không lâu được gửi tới chi đội cảnh sát mạng.

Lúc này mọi người đang ăn cơm hộp, rau xanh, đậu sốt, thi thoảng có miếng thịt cũng mỡ tới phát ngấy, quá đáng hơn nữa Phương Hủy Đình phát hiện ra miếng thịt trong hộp cơm của mình còn nguyên lông, ăn được một nửa đã suýt nôn, chẳng còn khẩu vị gì nữa. Chi đội cảnh sát mạng là đơn vị mới thành lập, còn chưa có nhà ăn của mình, chiêu đãi chỉ có thế thôi.

Mấy đồng chí nam thì ăn như rồng như hổ, vừa ăn vừa bàn tán, quả nhiên nơi thao tác xảy ra chuyện rồi, Thai Bác Văn tiễn Ân Phương Thuyên đi là trực tiếp tới tiểu khu thôn Tiểu Doanh. Có điều làm mọi người hứng thú hơn là nữ nhân kia lại là trợ lý của Thượng Ngân Hà, quan hệ rất mật thiết.

Hình Ái Quốc nhìn ảnh bình phẩm: “Tên này có bản lĩnh đấy, xem đi thân mật chưa, lại ve vãn được thêm một cô rồi.”

“Chưa chắc là quan hệ nam nữ đâu, mỹ nữ quan hệ xã hội giờ đều là vậy đấy, gặp khách hàng khác giới, đối đãi chẳng khác gì tình nhân, đừng tưởng bở, tất cả vì hợp đồng thôi.” Soái Thế Tài cười: “Đừng nhìn họ thân mật, thế nhưng trong lòng có khi mỗi người đều có tính toán riêng, làm sao lừa đối phương vào bẫy.”

Phương Hủy Đình xem ảnh, thấy Ân Phương Thuyên chắc chạc tuổi mình, tiếc nuối nói: “Một cô gái xinh đẹp như thế, làm gì chẳng được, đi làm cái chuyện này.”

“Vì tiền cả thôi, còn vì cái gì được nữa, có điều nữ nhân này gu thẩm mỹ chẳng ra sao, đi cái xe kiểu gì thế, cửa xe quái dị.” Lão Trịnh chê bai.

Phương Hủy Đình phì cười, vội quay mặt đi, Hành Song Thành sặc cơm: “Xử trưởng Trịnh, đây là chiếc Jaguar cửa cánh dơi, trị giá hơn trăm vạn, bằng năm sáu cái xe của chú đấy.”

Trong phòng hội nghị, mọi người cười rộ lên, Lão Trịnh cũng cười, nói mình lạc hậu rồi, không theo kịp thời đại nữa. Đang ăn cơm thì có kỹ thuật viên chạy vào, báo cáo tin tức từ phía Đông Hoàn, Hành Song Thành nhận lấy đưa cho Trịnh Quan Quần xem, ai ngờ ông vừa xem một cái thì mắc nghẹn, mắt lồi ra, Phương Hủy Đình vội đưa cho ông ta cốc nước.

Lão Trịnh vừa uống vừa vỗ bàn: “Muộn rồi, muộn rồi, chúng ta lại muộn một bước, Cty điện tử Sáng Ích cũng là lừa đảo.”

Mọi người không kịp ăn nữa, xúm lấy xem tài liệu, thì ra cty điện tử Sáng Ích vừa nhận được tiền thanh toán hợp đồng đã phân tiền cho mấy công ty chế tạo nhỏ, theo điều tra thì 2 trong số đó là công ty vỏ bọc... Kiểu phân tán tài chính này rất giống những vụ án trước kia Đoan Mộc Giới Bình đã làm.

Xong rồi, căn phòng vừa tràn ngập tiếng cười tức thì im phăng phắc, cảm giác thất bại lan tỏa khắp nơi …

Làm cảnh sát, thất bại lớn nhất tới từ lần nào cũng chỉ biết chân tướng khi chuyện đã rồi, luôn chậm hơn tội phạm một hai bước, đương nhiên cũng tới từ chỉ có thể bàng quan nhìn nghi phạm tiêu diêu, còn mình bị kiềm chế khắp nơi, ném chuột sơn vỡ đồ.

“Chơi lớn thật, ngân hàng đúng là bị một vố lớn rồi, lần này coi như tôi mở mắt.” Hình Ái Quốc cảm thán.

“Lợi hại, ngân hàng chuyến này thảm rồi, lại chuẩn bị dùng tiền của người nộp thuế lấp vào “ Hành Song Thành lẩm bẩm.

Phương Hủy Đình không nói gì, chỉ kinh hãi nhìn Soái Thế Tài, mọi người mới nhớ ra, chính vị cảnh sát già không liên quan gì này nói thừa một câu nên xử trưởng Trình mới cho người đi điều tra.

Soái Thế Tài chẳng vì thế mà tự hào: “Mỗi năm toàn quốc tra ra 20 - 30 tỷ vụ án rửa tiền, số không tra được còn nhiều hơn, người thường còn hiểu vài chiêu, huống gì loại chuyên lừa đảo đầu tư như Thai Bác Văn, Đoan Mộc Giới Bình. Mọi người cũng đừng quên, Đoan Mộc Giới Bình sở trường nhất là lừa chính phủ … không phải, hắn thích nhất là lừa chính phủ mới đúng.”

Có điều những lời này khiến Trịnh Quan Quần dường như càng thêm khó xử, đứng dậy đi qua đi lại, còn đưa tay lấy thuốc lá của Hình Ái Quốc, không rõ gặp chuyện gì khó quyết.

Phương Hủy Đình nhỏ giọng hỏi Soái Thế Tài: “Chú Soái, thế này là sao, giờ chúng ta đã xác định được chúng là đám lừa đảo, thêm hai ba ngày nữa là có thể lập án rồi, xử trưởng Trịnh còn lo gì?”

“Ài, ngân hàng mà biết bị lừa sẽ không báo án ngay, mà họ tìm mọi cách để thu hồi tiền trước, vì họ sợ lập án thì sau này tiền tịch thu được chia đều cho nạn nhân, họ không có được bao nhiêu. Ngân hàng sẽ không cần biết người khác sống chết ra sao, họ phải thu hồi tiền của mình đã, khi nào họ thực sự hết cách mới nhờ tới cảnh sát, cho nên nói tới lập án còn sớm lắm.”

Soái Thế Tài nhấn mạnh hơn: “ Đến khi thực sự lập án thì đã muộn, đó là nguyên nhân rất nhiều vụ lừa đảo không kịp thời truy bắt hung thủ, ngáng chân thực sự tới từ ngân hàng đấy, bọn họ càng bị lừa thảm, chúng ta càng khó tra.”

Hình Ái Quốc giờ càng thêm tôn sùng vị chuyên gia chống lừa đảo này rồi, rất khách khí hỏi: “Đại đội trưởng Soái, hắn có thế chấp mà, tiền mang đi được, nhưng tài sản thế chấp còn đó.”

“Ha ha, nếu hòa thượng chạy rồi thì còn lại chỉ có tòa miếu nát thôi.” Soái Thế Tài gập ngón tay: “ Cậu tính chi phí xem, mua đất và một tòa nhà cũ, thêm vào trang trí không quá 200 triệu, đem thế chấp ngân hàng lấy 170 triệu, vậy là gần đủ vốn, thêm vào huy động vốn 140 triệu, còn cả hắn dựa vào thanh thế cuỗm tiền trên TTCK được bao nhiêu... Tôi nghi chúng ta còn chưa thấy toàn cảnh vụ lừa đảo này.”

“Vậy làm sao đây, trước tiên khống chế người đã, nếu vụ án bị truyền đi, chúng ta sẽ lại mang tiếng vô dụng, không làm gì.” Hành Song Thành nóng ruột nói.

“Thế thì lại giống như toàn bộ các vụ án trước kia, chúng ta sẽ không thể tìm được chủ mưu thực sự đằng sau... Vụ này tôi thấy chúng đã làm thế này.”