← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 264 Lỗ vừa báo ra, vạn người thất kinh. (4)

Soái Thế Tài cũng lấy bật lửa ra châm thuốc hút, câu này cũng là giải thích cho mọi người nghe, đồng thời cũng là giúp Lão Trịnh hạ quyết tâm: “ Thứ nhất, Thai Bác Văn là thế thân của Đoan Mộc Giới Bình, giờ thành phố như chúng ta rất coi trọng mời gọi đầu tư và thu hút đầu tư. Sau khi Thai Bác Văn dùng tài sản thế chấp ngân hàng, hợp pháp vay tiền là đủ vốn đầu tư, tiếp theo là bước thứ hai của vụ lừa đảo. Mọi vụ lừa đảo đều phải nghĩ tới vấn đề chi phí, chỉ cần hoàn thành bước đầu, dù bước sau không hoàn thành cũng không lo ăn vào gốc.”

“Tiếp đó là vận dụng hiệu ứng đầu tư, một dự án đầu tư trăm triệu, bất kể là chính phủ hay thương trường đều có sức ảnh hưởng, huống hồ hắn còn tổ chức khai trương trình rang như thế. Vậy là xong bước thứ hai, tiến vào giới thượng lưu.”

“Với số gia sản như thế, người ta chủ động tiếp cận hắn, hắn thiếp lập quan hệ tư nhân, riêng số nữ nhân chúng ta chụp được đã năm sáu người rồi... Tôi hoài nghi là người sau lưng những nữ nhân này biết sở thích của hắn nên đưa tới lấy lòng, tôi đoán khả năng cao, tin tức về cổ phiếu 600*23 từ miệng hắn qua tai nữ nhân kia truyền đi, những nữ nhân đó vô hình trung hoàn thành giúp hắn bước ba.”

“Theo lời nghiên cứu viên giảng về TTCK thì nguy hiểm nhất là kéo giá lên cao rồi mà không ai nhảy vào, giờ hắn đã có rất nhiều người có gia sản không nhỏ giúp hắn nhận lấy củ khoái nóng. Chúng ta tìm hiểu được cái hang ổ của Thai Bác Văn thao túng số tiền chưa tới 100 triệu, vậy tội nghĩ lợi nhuận không ở Trung Châu, mà là ngoài Trung Châu.”

“Chạy thoát khỏi TTCK, vậy tới mở rộng chiến quả, với tiếng tăm như thần của hắn nhờ TTCK bây giờ, bất kể tìm ai cũng vay được tiền. Khi hắn ôm tiền chạy, sẽ để lại đống quỷ xui xẻo giống bao vụ án lừa đảo khác.”

Phòng hội nghị im ắng, tiêu hóa cũng như làm rõ sự việc, có tiếng chuông điện thoại, mọi người bất giác sờ tay vào túi, là điện thoại của Trịnh Quan Quần đang đứng dựa bên cửa sổ, ông giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, liên tục ừ ừ, biết rồi... Giọng nói rất nghiêm túc, có thể nghe ra đang nói chuyện với chi đội trưởng điều tra kinh tế, làm mọi người lại lo thon thót, không lẽ lại xảy ra vấn đề rồi?

Nghe xong điện thoại, vẻ mặt Lão Trịnh càng thêm phức tạp: “Lão Soái, anh sai một điểm, tôi bổ xung tin tức mới nhất.”

Biết ngay, nghe đã thấy tin xấu rồi.

Trịnh Quan Quần giọng tức không chỗ phát tiết: “Tiền thân của điện tử Lập Tấn là Hải Hán, vì kinh doanh không tốt nên đổ bể, nhà xưởng của Hải Hán là đi thuê, quyền sở hữu đất đai thuộc về thôn Nam Quan. Điện tử Lập Tấn và ủy ban thôn Nam Quân, ủy ban kiến thiết khu mặc dù ký hợp đồng ba bên, nhưng mới chỉ có khoản tiền đợt đầu là 30 triệu thôi. Hợp đồng này do một vị chủ nhiệm của văn phòng thành ủy và cục đầu tư chỉ đạo ký kết...”

“Tra tơi đó liền hết, vừa bị bí thư chính pháp ủy thông báo, phàm điều tra điện tử Lập Tấn, phải thông qua chính pháp ủy cho phép, đó là xí nghiệp kiểu mẫu được cục đầu tư nâng đỡ.”

Đây đúng là tin tức tệ hại nhất.

Nói xong Lão Trịnh lặng lẽ ngồi xuống thở dài, giờ truy dấu tài khoản liên quan tới Lập Tấn đã bị phát hiện, tiếp theo sẽ có người nhảy ra ý đồ bưng bít, dù sao chưa chuyển hết tiền mua đất đã qua được thẩm hạch là ngân hàng có sai phạm, thời gian ngắn ngắn có được khoản tiền vay lớn như thế là vấn đề, dính líu tới bao nhiêu tấm màn đen, chẳng cần thông minh cũng nghĩ ra đáp án: Rất nhiều.

Vì thế trong phòng lại yên tĩnh, lần này là yên tĩnh trong ấm ức và bất lực, ở đây trừ Trịnh Quan Quân là một vị xử trưởng, còn lại là cấp khoa, không tiếp xúc nổi với tầng cấp màn đen kia. Thật lợi hại, mang thai đủ tháng rồi, một cú điện thoại lập tức làm xảy thai, ai muốn vất vả bao lâu, cuối cùng ám đạm thu quân.

Trịnh Quan Quân thấy ánh mắt mọi người nhìn cả vào mình, ông ta xua tay: “Mọi người đừng nhìn tôi làm gì, nếu tôi mà vỗ ngực nói sẽ chống đỡ áp lực, tiếp tục điều tra, tra cho tới cùng thì tôi cũng là kẻ lừa đảo rồi... Tôi nói thật, tôi không chống được, vị xử trưởng như tôi không có gì thì ai cũng nể mặt một chút, xảy ra chuyện rồi, tôi còn chẳng bằng đồn trưởng cơ sở đâu.”

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Phương Hủy Đình là người trẻ tuổi nhất, ít kinh nghiệm nhất cũng là nhiệt huyết không cam lòng nhất: “Không thể bỏ qua như vậy.”

“Không.” Trịnh Quang Quần nói một câu gây sốc: “Chúng ta buông tay đi, cứ để Thai Bác Văn ôm tiền chạy.”

Hả? Tất cả chấn kinh, chỉ có Lão Soái mỉm cười gật gù tỏ ý tán đồng.

Lão Trịnh không kịp để ý tới cảm thụ của mọi người, nói thẳng: “Tiền của ngân hàng đã thành bánh bao thịt ném chó, ván đã đóng thuyền, không lấy lại được nữa đâu, mà người ta còn chẳng mong chúng ta lấy lại.”

“Nếu chúng ta lộ tin này ra bây giờ, ngân hàng sẽ ra sức dùng sức ép tác động tới bên trên không cho chúng ta tra, để họ nhảy vào đòi tiền đã, trong tay Thai Bác Văn còn có tiền, còn thoi thóp được, rốt cuộc bứt dây động rừng, chúng ta chẳng tra được gì. Nhưng đổi hướng suy nghĩ khác, để hắn chuyển số tiền này đi, tiền trên TTCK nhất thời không thể đổi ra tiền mặt, lúc này nếu Hoa Ngân cũng tới tìm, hắn sẽ không có tiền trả, vậy sẽ xảy ra chuyện gì?”

Ồ, nếu chủ nợ tụ tập một chỗ vậy thì sẽ có chuyện hay để xem rồi, nhất là toàn chủ nợ bối cảnh lớn, muốn giấu cũng không giấu nổi nữa, cảnh sát đường đường chính chính nhảy vào.

Chỉ có điều, thủ pháp này khiến mọi người phải có cái nhìn khác với xử trưởng Trịnh nhìn rất ôn hòa rồi, một chuyện đứng trên ranh giới đúng sai này không nên xuất hiện ở một cảnh sát lâu năm.

Lão Trình cũng nhận ra thay đổi trong ánh mắt của mọi người, ông không quá bận tâm: “Tôi đã phát đi cảnh báo với sở rồi, là bên trên ép chúng ta, không cho tra, dù Thai Bác Văn có lừa sạch cả Trung Châu này thì chúng ta cũng không có trách nhiệm, huống hồ còn chưa lập án, chúng ta chẳng có gánh nặng gì.”

“Nhưng Thai Bác Văn không dễ sống đâu, lừa tiền của Hoa Ngân, đám vay nặng lãi đó, hậu quả còn nghiêm trọng hơn của ngân hàng, chúng ta không có trách nhiệm phải bảo vệ cho thứ nhọt độc tiền bẩn này, nói một câu thiếu trách nhiệm, tôi mong đám cho vay nặng lãi bị lừa tới phá sản.... Nhưng tôi nhấn mạnh một điều, tiền có thể đi, nhưng người thì không, vì chúng ta còn nhắm vào kẻ đứng sau Thai Bác Văn.”