Q2 - Chương: 265 Muốn xin phải cho, từ không hóa có. (1)
Đường lối vậy là rõ, người ngồi trong phòng đều thở ra một hơi, bây giờ không làm gì chính là làm được nhiều nhất, mặc cho Thai Bác Văn thổi cho bong bóng thật lớn, thật kinh hãi, như thế bong bóng tự tới lúc không chịu nổi sẽ phải nổ thôi, khi đó là lúc thanh toán nợ nần rồi, kể cả cảnh sát không tham gia vào, món nợ này vẫn phải thanh toán.
Trịnh Quan Quần có vẻ đã hạ quyết tâm rất lớn mới đưa ra quyết định trái với thân phận, trái với lý tưởng của bộ cảnh phục mặc trên người bao năm: “Tôi cho mọi người cơ hội lựa chọn, nếu có ai muốn rút lui, giờ đề xuất cũng không muộn, chuyện này trái với đạo đức của cảnh sát, ai không muốn tiếp tục, tôi không ép.”
Đợi rất lâu không ai rút lui, chỉ là Phương Hủy Đình nhíu chặt mày, tựa hồ cảm thấy mặc cho kẻ lừa đảo mang đi toàn bộ tiền có vẻ không ổn, nhưng mà nếu không thì làm được gì, giờ đã không thể tra được nữa rồi, đành ngầm thừa nhận.
Lão Trịnh xem đồng hồ, 20 phút rồi, không ai rút lui, không nhắc tới chuyện đó nữa: “Được, giờ việc chúng ta cần phải làm chính là giúp cho vụ lừa đảo này sụp đổ nhanh một chút, mạnh một chút, Thai Bác Văn bị Soái Lãng cầm chân không được lâu đâu. Hiện giờ chúng ta nghĩ cách để hắn thiếu tiền, càng thiếu tiền vấn đề xảy ra càng nhanh, xảy ra vấn đề mà hắn không thể lấy ra tiền, vậy thì chuyện sẽ bung bét... Ai có cách không?”
Phương Hủy Đình lắc đầu mím môi, cô không dám nói bừa, nhìn sang Hình Ái Quốc, Hình Ái Quốc nhún vai, đây không phải sở trường của hắn. Hành Song Thành không cần phải nói, tên trạch nam này chỉ biết làm việc sau màn hình máy tính, gặp phải vấn đề thực tế hắn chỉ biết gãi đầu gãi tai. Mọi người đồng loạt nhìn Soái Thế Tài, trong tiểu tổ năm người này, quyền uy thực sự trong tay ông.
Quả đúng là quyền uy, Soái Thế Tài không phụ sự kỳ vọng của mọi người, mỉm cười nói: “Có!”
.........................................
“Con biết rồi, cha, cha lải nhải quá đấy, chẳng qua là đi gặp mấy người thôi mà, chút chuyện nhỏ như thế còn sợ con không giúp cha à? Với lại chuyện này dù cha không nói, con cũng đi làm, có cha ủng hộ, còn chẳng phải ra tay là thủ đáo thành công, mã đáo cầm lai... Được rồi, cứ thế nhé! Chuyện vặt, cha đợi mà xem.” Soái Lãng hí hửng cúp máy.
Phương Hủy Đình đính chính: “ Thủ đáo cầm lai, mã đáo thành công, anh sợ người khác không biết anh thiếu văn hóa à?”
Vừa đính chính vừa khởi động xe, cô cảnh sát lại còn kèm một cái lườm.
Soái Lãng bực tức: “Tôi chọc ghẹo gì cô à, lên cơn gì đấy? Cố ý bới móc hả? Tôi đang vì nhân dân phục vụ.”
“Toàn thân anh là vấn đề, còn cần bới móc à?” Phương Hủy Đình chỉ huy: “Xem kỹ vụ án đi, đừng tùy tiện qua quít.”
Nếu không phải nể mặt cha, Soái Lãng chẳng thành thật thế này, mà cái đống tư liệu nát có gì đâu, một đống phân tích kinh tế về TTCK với phát hiện từ giám sát Thai Bác Văn. Soái Lãng tay thì lật, mắt thì chăm chú, nhưng hồn thì bay mất rồi, đang tính toán xem chuyện này có lỗ hổng để luồn lách không.
Làm gì có chuyện anh đây làm miễn phí, chất xám của anh quý lắm đấy.
Buổi trưa Soái Lãng xong việc đi ăn cơm, chuẩn bị về Thập Nhất Loan yên tĩnh vắng vẻ nghỉ dưỡng, sợ cha biết chuyện sẽ nói một đống lời khó nghe, không ngờ cha y lần này hết sức khác thường, muốn y ra mặt tiếp xúc với đám danh nhân Trung Châu, đem chuyện cổ phiếu 600*23 sắp sụp đổ tiết lộ ra. Tiết lộ thế nào cha không nói, chỉ nói làm người ta tin là được, nhưng vấn đề là, Soái Lãng xem đống tư liệu này có hiểu cái quỷ gì đâu...
“Gặp khó rồi chứ gì, thực sự không biết cha anh nghĩ cái gì nữa, vậy mà xử trưởng Trình còn đồng ý... Anh còn chẳng biết mở bán với đóng cửa.” Quen biết đủ lâu để Phương Hủy Đình biết trình độ Soái Lãng đến đâu, nhận ra tiền không thành vấn đề chứ ra cổ phiếu thì vấn đề lớn rồi.
“Xì Bill Gates bằng cấp còn không bằng tôi, Warren Buffett mua cổ phiếu mới 11 thì hiểu cái rắm gì? Có những chuyện không quan trọng là có hiểu hay không, thiên tài không cần học cũng biết.” Soái Lãng quả nhiên không lấy đó làm hổ thẹn.
“Chà tôi không phát hiện ra anh là thiên tài đầu tư đấy, xem anh thuyết phục họ thế nào?”
“Sai, cha tôi bảo tôi ra mặt không phải vì tôi là thiên tài đầu tư, mà vì tôi là thiên tài nói dối, tôi nói thật không ai tin, tôi nói dối người ta không tin không được.”
Phương Hủy Đình nghẹn cứng luôn, hậm hực không thèm để ý tới tên này nữa.
Soái Lãng thì không thể không để ý, chỉ mấy ngày không gặp thái độ Phương Hủy Đình khác hẳn, sự nhiệt tình trước đó khi tới Thập Nhất Loan thăm mình đâu rồi, vấn đề ở đâu? Đoán chừng là do ở Hoa Nghệ Viên, mình ngày ngày trêu ghẹo tiểu học muội, bị cô ấy nhìn thấy hết rồi, cho nên từ hôm đó trở đi liền mặt sưng mày xỉa với mình, trong đó có vài phần ghen tuông.
Ghen thật rồi, vậy là anh đây còn có hi vọng.
“Này cảnh sát Phương, hỏi chuyện này được không?”
“Chuyện gì?”
“Có phải cảnh sát các cô đều có sở thích rình mò nhìn trộm không?”
Phương Hủy Đình vừa nghe đã cáu: “Anh nói linh tinh gì thế?”
“Linh tinh gì, cô xem mấy bức ảnh này, đám cảnh sát các cô ăn no rửng mỡ, nhìn đi, hôn nhau, ôm nhau, thuê phòng, ha ha ha, lại còn không phải chỉ một nữ nhân...” Soái Lãng xem ảnh đầy hứng thú.
“Anh đừng có chỉ biết nhìn nữ nhân, bên cạnh có ghi chú đấy, đó là những nữ nhân có thân phận quan hệ mật thiết với Thai Bác Văn, bọn họ vừa vặn lại là trợ lý, thư ký, thậm chí là tiểu tam có tiếng của những ông chủ lớn... Theo chúng tôi phân tích, những nữ nhân này là một trong số những con đường để hắn tiến vào xã hội thượng lưu...”
Phương Hủy Đình hết sức khách quan phân tích tình huống, thấy Soái Lãng mặt bần thần thì ngạc nhiên: “Sao thế?”
“Đúng là nhân tài.” Soái Lãng hâm mộ thốt lên: “Lấy tiền của người ta, ngủ với nữ nhân của người ta, cho người ta một đống nón xanh, nhân tài, đúng là nhân tài, thần tượng của nam nhân, khéo bằng Trần Quán Hi ca ca rồi.”
Phương Hủy Đình run tay, xe lảo đảo, sút lao lên vỉa hè, đành phanh lại, chỉ mặt Soái Lãng hét lên: “Từ bây giờ anh câm mồm cho tôi, còn nói nữa tôi đá anh xuống xe.”
Soái Lãng cười trộm, vui lệch miệng rồi, cái này mà không phải ghen thì chẳng biết nói là gì nữa.