← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 266 Muốn xin phải cho, từ không hóa có. (2)

Phương Hủy Đình tức tối khởi động lại xe, không thèm để ý tới Soái Lãng nữa, Soái Lãng cũng đã biết điều muốn biết nên không kiếm chuyện nữa.

Xe từ đường Trung Nguyên tới tiểu khu Cảnh Uyển Hoa Viên, Soái Lãng chuyên tâm xem tư liệu, nhưng chữ xem không nhiều, chủ yếu xem nữ nhân, sáu nữ nhân đều rất vừa mắt, trong đó có một người quen, đó là cô thư ký của Hoa Thái. Bên nghĩ tới vụ án, bên nghĩ tới gian tình, Soái Lãng hứng thú hơn là, những cô gái này khí chất khác nhau, tính cách khác nhau, thân phận khác nhau, vì sao đều đồng ý dạng chân ra cho một nam nhân?

Lén lút quay sang nhìn Phương Hủy Đình, sao ca ca lại không có bản lĩnh này nhỉ? Ngay cả một người còn không xử lý nổi.

Chẳng mấy chốc xe tới nơi, Phương Hủy Đình lấy phù hiệu cảnh sát ra, nơi có trong coi nghiêm ngặt hơn cũng vào được, tới đây là để bái phỏng Lâm Bằng Phi. Đó là biệt thự 3 tầng kiểu Âu với nóc nhà chóp nhọn đỏ rực, dù Soái Lãng gia sản trên trăm vạn cũng sinh ra lòng thù người giàu.

Ra đón Soái Lãng là một phụ nữ trung niên, tuổi chừng trên 50, vóc dáng đẫy đà, rất hiền hòa, mặc tạp dề, nhìn là biết thân phận giúp việc, mời Soái Lãng vào phòng khách. Phòng khách rộng mấy chục mét vuông, sang trọng mà đơn giản, lẵng hoa giả, đèn treo pha lê, sàn nhà sáng bóng, không gian thoáng đãng. Mắt quét qua một cái, nội thất và ngoại cảnh hài hòa, trời lạnh thế này mà ở cửa sổ vẫn có dây leo xanh mướt. Ngồi xuống ghế sô pha vừa êm ái lại đàn hồi, làm Soái Lãng không kìm được cọ mông vài cái.

Đợi một lúc Lam Bằng Phi từ cầu thang bộ đi xuống, ăn mặc thoải mái, chắc là đang nghỉ trưa, từ xa đã nói: “Soái Lãng, nhà bán buôn phía dưới có người cáo trạng cậu đấy, mọi người đều có hạn chế khu vực, chỉ có cậu đặc thù, thích nhảy đâu thì nhảy, nhưng cậu cướp cơm của người ta thì người ta ăn gì?”

Tuy trách móc nhưng mắt lại có ý cười, thằng nhóc này khiến ông ta nhìn thấy bản thân năm xưa.

“Tổng giám đốc Lâm, không cho họ chút cảm giác nguy cơ, bọn họ chỉ ngồi không chờ xẻo thôi, ít nhất có tôi, không ai dám lười biếng. Không phải trên hội nghị anh nói rồi à? Chúng ta đi thuyền ngược dòng, không tiến ắt lui, thiếu cảm giác nguy cơ sao được?” Soái Lãng cười hì hì mới Lâm Bằng Phi ngồi.

Lâm Bằng Phi cũng chỉ tùy ý nhắc một chút thôi, phía dưới tranh thị trường, tiêu thụ tăng mạnh, quan trọng là nắm mức độ, không để thành đả kích phá hoại lẫn nhau, ảnh hưởng tới thị trường chung: “Thế cậu tìm tôi có chuyện gì, hai mùa đông xuân làm ăn quá kém, lượng tiêu thụ toàn Trung Châu có vài nghìn két, cậu đừng lang thang nữa, nghĩ cách bán hết hàng tồn cho tôi đi, tôi sẽ thưởng cho cậu.”

“Không phải anh làm khó tôi sao, tôi mà có bản lĩnh đó thì tổng bộ Cocacola đã mời tôi đi rồi, tội gì ở lại Phi Bằng.” Soái Lãng qua loa vài câu rồi đổi để tài, mặt nghiêm túc: “Hôm nay tôi tới đây là có chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Bán cho anh một tin tức, rất đáng tiền.”

“Tin gì?”

“Trả tiền mới nói.”

“Bao nhiêu?”

“30 vạn, tuyệt đối không lừa anh.”

“Hả, 30 vạn, thế thì cậu lừa tôi luôn đi cho rồi, cậu mà không lừa ai, thế giới này buồn chán lắm, ha ha ha...”

Rất trực tiếp, Lâm Bằng Phi bị chọc người, từ khi thu nạp Soái Lãng dưới cờ công ty, nhân viên chính thức đều có ý kiến, chưa nói y được hưởng thụ giá phân phối cấp một, còn ưu tiên cung cấp hàng, tiền hàng thậm chí đôi khi có thể trì hoãn một thời gian cũng không hề gì. Đây là điều kiện cực kỳ ưu đãi, cho ai điều kiện như thế, chẳng cần làm gì cũng có thể kiếm được tiền, nhưng Lâm Bằng Phi thấy rất đáng, tiềm lực của Soái Lãng rất lớn, khai thác tốt sẽ xúc tiến thị trường, hơn nữa y nắm phân ngạch ở đường sắt, chiếm tỉ lệ tiêu thụ lớn vào mùa đông, làm giá trị bản thân tăng lên không ít.

Vì quan hệ đặc thù này, hai người không hề giống cấp trên và cấp dưới, giống đôi bạn vong niên.

Nói đùa xong, Lâm Bằng Phi tất nhiên không tin, 30 vạn không nhỏ, nhưng đủ khơi lên tò mò của ông ta rồi, nên muốn nghe tin trước, cấp tiền sau.

“Một tin trong đó là cổ phiếu sắp... Anh biết cha tôi làm nghề gì chứ, chuyên gia chống lừa đảo, họ đang điều tra một vụ án kinh doanh phi pháp mà liên can sâu nhất là Thai Bác Văn, không phải vì anh nâng đỡ tôi thì tôi đã chẳng nói... Thật đấy, theo phân tích của cảnh sát mạng lượng giao dịch sáng nay chừng 3 triệu cổ phiếu, sáng tạo lịch sử rồi, nhà cái đang bán ra để chạy, nếu không sao có lượng giao dịch này? 30 vạn mua tin tức này không đắt chứ? Giờ chạy còn kịp, chứ vài ngày nữa là kẹt đấy...” Soái Lãng vẻ mặt nôn nóng, ngôn từ khẩn thiết, giọng điệu quan tâm.

Lâm Bằng Phi bán tín bán nghi, tin ngay sao được: “Không thể nào, bây giờ mới 22, không gian tăng lên rất cao, với lại sao tôi không nghe nói Thai Bác Văn bị tra?”

“Ai nói với anh chuyện này?” Soái Lãng hỏi vặn.

“Tổng giám đốc Hoa, tổng giám đốc Thượng, còn nhiều vị nữa, nếu chúng tôi hợp sức, đẩy giá lên không thành vấn đề.” Đây mới thực sự là chỗ dựa của Lâm Bằng Phi, chứ không phải mù quáng tin vào Thai Bác Văn, bọn họ liên kết với nhau, dù có sự cố gì vẫn chống đỡ được.

A, Soái Lãng hiểu ra rồi, đám người này từng một lần phối hợp với nhau ở vụ bán đấu giá, nên có cơ sở nắm tay liên thủ, lòng xoay chuyển đổi phương thức khác, mập mờ nói: “ Tổng giám đốc Lâm, lòng người cách da bụng, không phòng không được, anh giữ chữ tín, còn người khác thì sao? Với lại đem so với nhà cái, khác gì đem so chênh lệch giữa anh và tôi... Vạn nhất, tôi nói vạn nhất nhé, có kẻ lòng dạ khó lường, số tiền này của anh bốc hơi rất dễ.... Với lại chúng ta ở trong quốc gia vĩ đại, muốn tra còn không phải chỉ bằng một câu nói, tin tức cảnh vụ của anh chính xác hơn tôi à?”

Nghi ngờ nổi lên rồi, chẳng những nghi Soái Lãng, còn nghi cả quyết định bản thân mình, Lâm Bằng Phi bắt đầu dao động.

Soái Lãng tranh thủ lần tới: “ Anh nghĩ xem lúc mình nhảy vào là giá bao nhiêu? Người biết tin sớm nhảy vào khi giá bao nhiêu? Còn cả nhà cái hấp thụ bao nhiêu? Giờ bán ra đến anh còn lãi, nói gì tới nhà cái?”

“Nếu tung tin để những người như anh đẩy giá cho nhà cái tiện bề thoát thì sao, nhà cái thoát hết rồi anh tự tin mình liên kết lại đủ mạnh như nhà cái không? Nếu phải tiếp tục đẩy giá lên anh sẽ phải ném vào bao tiền nữa, rồi khi giá lên rồi có chạy nổi không? Vì muốn chạy phải tìm người khác tiếp nhận, trong khi toàn bộ giới nhà giàu ở Trung Châu đã lún vào rồi, anh nghĩ mình có thể ra ngoài kia, lừa người vùng ngoại tiếp nhận thay à? “