Q2 - Chương: 267 Muốn xin phải cho, từ không hóa có. (3)
Lâm Bằng Phi cau mày, Soái Lãng mặc dù chẳng ra sao, nhưng thằng nhóc này rất nghĩa khí, ở loại chuyện này, có thể tin, y đoán chừng không hại mình đâu.
Soái Lãng thành khẩn nói: “ Tổng giám đốc Lâm, tôi sẽ nói với anh một tin tức nữa, anh phải bảo mật, Thai Bác Văn đang bị điều tra, không ít lát nữa anh thử hẹn hắn đi, nếu có thể hẹn được thì đừng tin tôi. Bảo mật nhé, tôi không giấu anh, hôm qua tôi bán sạch rồi, tôi kiếm được hơn một trăm vạn, vốn không định nói với ai, nhưng tôi không thể nhìn anh rơi xuống hố.”
Đây là tin lớn, Lâm Bằng Phi không khỏi rùng mình một cái: “Cám ơn cậu, tôi sẽ suy nghĩ cẩn trọng.”
Hiệu quả rồi, Soái Lãng đưa tay ra: “Vậy trả tiền đi.”
“Soái Lãng, tôi sợ cậu rồi đấy, không thể tống tiền trắng trợn vậy chứ? Bằng vào mấy câu nói mà muốn tôi trả 30 vạn à? Tôi còn chưa biết thật giả mà?” Lâm Bằng Phi dở khóc dở cười.
“Nếu không có lợi thì tôi làm gì? Với lại anh còn bận tâm tới ít tiền này à? Thế này đi, tôi lấy chuyện làm ăn ở khu phong cảnh ra thế chấp, nếu tin của tôi sai, anh cứ tăng giá hàng, một két thu thêm 6 hào, một năm anh còn thu nhiều hơn 30 vạn. Thanh danh của tôi không ra sao, nhưng chữ tín không tệ... Với lại tôi không cần số tiền này, mà là để tài trợ cho giáo sư Vương tổ chức triển làm văn hóa kim thạch.” Soái Lãng đóng vai người bảo vệ văn hóa, bạo vệ đạo nghĩa.
“Chuyện nhà chúng tôi mà cậu cũng quản à? Giáo sư Vương căn bản không xin tiền từ tôi, ông ấy thanh cao lắm.” Lâm Bằng Phi không lạ gì chuyện Vương gia, vì mẹ của Vương Tuyết Na là chị của vợ ông ta.
“Ông ấy không cần, nhưng tôi cần, dù sao coi như tôi giúp Tuyết Na, thế nào? Nếu là thật thì khoản lỗ của anh lớn gấp bao lần con số này? Nếu tôi sai, lấy hàng của tôi trừ tiền, anh chẳng lỗ.... Tính thế nào thì anh cũng có lợi.” Soái Lãng thao thao bất tuyệt, tính qua tính lại kiểu gì cũng nghe như Lâm Bằng Phi được lợi.
Lâm Bằng Phi lấy điện thoại ra, lát sau vợ ông ta trên tầng đi xuống đưa cho một tờ chi phiếu, ông ta lại đưa cho Soái Lãng: “Được, tin tức của cậu mà sai, cứ theo cách cậu nói mà bù vào đấy.”
Soái Lãng búng tờ chi phiếu dày: “Yên tâm đi, tôi đi đây... À, suýt quên, tổng giám đốc Lâm, tôi kiến nghị anh, mấy ngày tời tránh ra khỏi nhà thì hơn, đứng dính tới đám người kia, đặc biệt là Thai Bác Văn, tốt nhất là tắt luôn di động, chơi trò mất tích vài ngày... Ngàn vạn lần đừng dính dáng tới bọn chúng đấy, nếu không cảnh sát tới nhà thì không hay đâu.”
Vừa đứng dậy một cái, lại vỗ trán: “Lại quên, cho tôi mượn xe của anh dùng được không, một buổi chiều thôi... Anh xem vẻ mặt của anh như thế là sao? Xước ít sơn thôi tôi cũng đền xe mới, thực ra giúp anh ấy, tôi tới triển lãm nói với giáo sư Vương, tổng giám đốc Lâm phái tôi tới, còn cấp 30 vạn... Không phải anh có thể diện à? Vừa giúp thân thích, lại ủng hộ văn hóa truyền thống của Trung Châu, được cả danh lẫn lợi.”
Đoán chừng là vợ chồng Lâm Bằng Phi không chịu nổi cái miệng lải nhải của Soái Lãng, thế nên cuối cùng y thành cầm chìa khóa xe nghênh ngang rời Lâm gia.
Đợi xe rời gara đi rồi, bà Lâm không vui nói: “ Bằng Phi, sao anh lại để thứ sao chổi này tới nhà?”
“Không cho cậu ta cũng tự tới, có điều lần này lời cậu ta đáng tin lắm, Ái Dung, xem thị trường chứng khoán cho anh, chúng ta nên rút một ít đi, nếu bị kẹt trong đó thì phiền... Em tìm bà Hoa, nếu không thể hẹn được Thai Bác Văn, e là có chuyện thật đấy.” Lâm Bằng Phi thực sự coi trọng rồi, cùng vợ lên tầng 2, vợ Hoa Thần Dật bán không ít tranh cho điện tử Lập Tấn trang trí, vừa triển lãm phòng tranh lại tổ chức sự kiện, ý tưởng dùng hoa tươi trang trí trong lễ khai trương là của cô, quan hệ với Thai Bác Văn rất tốt.
Bà Lâm không tin Soái Lãng, biết y trước kia lừa chồng mình, càng không thích dáng vẻ hèn mọn của y, nhắc chồng: “TTCK tin đồn đầy rẫy, loại người như Soái Lãng không tử tế gì, sao anh tin y?”
“Soái Lãng không tử tế gì thật, nhưng cậu ta là kẻ trục lợi, chuyện gì có lợi thì cậu ta mới làm, vì thế anh tin y nắm được tin tức mật nội bộ, nên lấy ra kiếm chác một mẻ, đó là tính cách của cậu ta.”
Bà Lâm đánh gọi điện cho bà Hoa hẹn Thai Bác Văn, bà Hoa nói Thai Bác Văn có hẹn với chủ nhiệm Trần của văn phòng thành ủy, bận lắm. Lâm Bằng Phi gọi điện cho chủ nhiệm Trần biết người ta đang tiếp đãi khách thương Hong Kong, không liên quan tới Thai Bác Văn, vì thế ra quyết định.
Bán!
.............................................................................
Xe rời tiểu khu Cảnh Uyển không xa liền dừng lại, Phương Hủy Đình bê đồ từ trong xe đi ra, không ngờ Soái Lãng lừa được cái xe, mở cửa lên chiếc Audi, vừa ngồi xuống ghế phụ lái liền hỏi: “Có hiệu quả không?”
“Hiệu quả rất rõ ràng.” Soái Lãng khởi động xe nói.
“Sao anh biết hiệu quả rõ ràng?”
“Thì ông ấy trả tôi 30 vạn, cô nói có rõ không?”
“Cái gì, bảo anh đi làm việc, anh lại đi kiếm tiền à?”
“Chuyện này cô không hiểu đâu, không phải là kiếm tiền, mà là tài trợ. Cô cho ông ta tin miễn phí, ông ta chẳng coi ra gì, một tin tức giá trị 30 vạn, ông ta không thể không coi trọng, uổng cho cô còn học tâm lý... Với lại cái triển lãm kia sao tôi phải bỏ tiền? Tôi còn kiếm về cho cảnh sát các cô 200 vạn, các cô lại không chịu nhắc tới chi phí mở triển lãm, tiền cơm còn do tôi bỏ, chơi khôn quá vậy?”
“Anh...” Phương Hủy Đình nghẹn không nói lên lời, vì Soái Lãng nói đúng, tức mình quay sang bên thở dài, dù sao thì nhiệm vụ của xử trưởng Trịnh giao phó là lén đưa thông tin cho các đại hộ thôi, bọn họ có hành động sẽ ảnh hưởng tới thị trường.
Cơ mà cô chỉ nghĩ Soái Lãng dựa vào ba tấc lưỡi lừa người khác tin y, dè đâu y ngang nhiên đi bán tin.
Soái Lãng gọi điện cho Hoa Thần Dật, hắn đang ở công ty, Phương Hủy Đình ngạc nhiên là hai bên nói chuyện như bạn cũ, không từ chối đề nghị của Soái Lãng. Sau đó Soái Lãng còn muốn cô đưa cho vài bức ảnh, cất trong người, lái xe thẳng một lèo tới trước cổng Hoa Thái. Phương Hủy Đình định lấy phù hiệu cảnh sát ra, Soái Lãng ngăn lại, tên này thoáng cái trở nên rất ngông nghênh.
“Ê, mở cửa.”
Bảo an lật đật chạy ra mở cửa ngay, thái độ khúm núm.