Q2 - Chương: 268 Muốn xin phải cho, từ không hóa có. (4)
Xe vào trong rồi, Phương Hủy Đình không hiểu hỏi: “Í, sao lúc nãy ở Cảnh Uyển anh không hô như thế?”
“Bằng vào cái xe nát của cô, bảo an thèm để ý ấy, biết chiếc Audi biển 6888 này giá bao nhiêu không? Dù là cảnh sát giao thông nhìn thấy cũng phải thận trọng khi xử lý nữa là bảo an... Đợi tôi khải hoàn quay về nhé.” Soái Lãng giở giọng điệu an ủi cô bé con rồi mở cửa nghênh ngang đi.
Cái dáng đi vịt đực làm Phương Hủy Đình chướng mất vô cùng, mượn cái xe mà vênh váo như thế.
10 phút sau, văn phòng tổng giám đốc, Hoa Thần Dật lại tiếp đón vị khách không mời, lần nữa há hốc mồm ngạc nhiên.
“Ý cậu à, muốn dùng tin tức không rõ thật giả này đổi lấy 30 vạn tiền tài trợ của tôi à?”
“Đúng, tổng giám Hoa thật anh minh.” Soái Lãng sùng bái.
“Ha ha ha, lần trước cho cậu tiền, cậu không lấy, lần này lại tới nơi đòi tiền, lại còn không nhỏ. Có điều không giấu cậu, với chế độ quản lý của công ty tôi, cậu mở miệng đòi 30 vạn, chúng tôi nhập sổ ra sao? Với lại Hoa Thái tuy lớn, nhưng nợ cũng nhiều, tài chính giật gấu vá vai, hiện giờ công ty càng lớn, càng khó kiếm tiền... Hay là tôi lấy danh nghĩa tư nhân tài trợ cậu 3 vạn, nhưng chỉ lần này thôi.” Hoa Thần Dật rõ ràng là thái độ đuổi ăn mày, hàm ý là, đừng có lấn tới mãi.
Soái Lãng không vội: “Tổng giám đốc Hoa không tin tin tức của tôi hả?”
“Tôi cũng không nói là giả, cổ phiếu rồi sẽ xuống, có điều chứng khoán TQ không giống nước ngoài, lên xuống đôi khi không do thị trường đâu...” Hoa Thần Dật rất tự đắc, không coi lời cảnh báo của Soái Lãng ra gì.
“Được, vậy tôi nói ông chủ Thượng Quan của Kim Bá Lợi tặng nữ nhân cho Thai Bác Văn, anh tin không, nữ nhân đó tên Tần Cách Phỉ?” Soái Lãng thần bí nói.
Hoa Thần Dân như nghe thấy trò hề lớn: “Ha ha ha, chắc cậu không biết hả, nữ nhân đó thực ra là vợ bé của lão Thượng Quan, vợ ông ta cũng thừa nhận đấy.”
“Vậy tôi nói Thượng Ngân Hà cũng tặng nữ nhân cho Thai Bác Văn, tên Ân Phương Thuyên thì sao?” Soái Lãng tiếp tục hỏi.
“Ha ha ha....” Hoa Thần Dật cười gập bụng: “Cậu vẫn chưa chịu thôi đi à, nếu cậu biết Ân Phương Thuyên là ai sẽ không nói vậy đâu, Lão Thượng có đem vợ mình đi tặng người khác chứ không đem cô bé đó đi tặng người ta đâu, nam nhân khác nhìn cô ta thêm vài cái còn phải dè chừng ấy chứ...”
Đột nhiên nụ cười biến mất.
Một bức ảnh chụp ở cửa khu nghỉ dưỡng, Tần Cách Phỉ và Thai Bác Văn hôn nhau, đi tới nơi đó làm gì ai cũng biết. Một bức ảnh khác từ cửa khách sạn đi ra, hai người, nam ôm eo nữ nhân, nữ dựa vào vai nam nhân, tình ý vô cùng, chính là Ân Phương Thuyên và Thai Bác Văn.
Chuyện này quá bất ngờ rồi, Thai Bác Văn không tổ chức nổi ngôn ngữ nữa, Tần Cách Phỉ và Thai Bác Văn chắc chắn là đi thuê phòng rồi, ngay cả Ân Phương Thuyên cũng không thể có quan hệ chính đáng với Thai Bác Văn được.
Hắn ta cảm thấy má nóng rát, tự vả mặt rồi.
“Anh còn chưa hiểu sao hả tổng giám đốc Hoa.” Soái Lãng dựa vào lưng ghế, mười ngón tay đan vào nhau, giọng ở tư thế bên trên: “Thượng Ngân Hà là ai thì anh tự biết, thứ hắn thèm muốn là tiền, nữ nhân là cái gì, chính hắn tìm Thai Bác Văn làm vụ này, mục đích là vơ tiền, nếu kiếm được vài chục triệu tới cả trăm triệu, tặng một nữ nhân có là gì?”
“Anh làm thực nghiệp, không phải người thao túng vốn như họ, tôi nói vạn nhất, vạn nhất thôi nhé... Vạn nhất Thượng Ngân Hà lặng lẽ rút vốn ra, củ khoái nóng sẽ rơi vào tay ai? Anh đừng nói với tôi là tin vào đạo nghĩa với một tên cho vay nặng lãi nhé.”
Hoa Thần Dật trầm mặc, không sao xác định được, hắn chỉ chắc chắn một điều, ẩn sau quan hệ nam nữ kia chắc chắn có điều mờ ám, hắn chắc chắn Ân Phương Thuyên là trái cấm của Thượng Ngân Hà, ngày nào Thượng Ngân Hà còn đó, không tới lượt nam nhân khác đụng vào.
Soái Lãng nhếch mép cười: “Giám đốc Hoa, anh quá chậm, đại hộ khác đã bán rồi đấy, tôi lộ cho anh một tin mật nhé, Lâm Bằng Phi sáng nay bán rồi đấy.”
“Cái gì? Lâm Bằng Phi bắt đầu bán rồi à?” Hoa Thần Dật thốt lên.
Soái Lãng mặt ung dung như người nắm hết bí mật trên đời trong tay: “Bán rồi, nói không chừng ông ta sẽ bán hết trong hôm nay, vậy tôi dự đoán nhé, nếu ông ta không bán ra sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu ông ta lén chạy một mình thì chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ? Chắc là chơi trò mất tích vài ngày đấy, giả vờ đi công tác xa chẳng hạn, có khi lại còn tắt máy không liên lạc được ấy chứ.”
“Cái này...” Hoa Thần Dật không ngồi yên được nữa rồi, giờ sợ nhất là chuyện này đây, bọn họ vốn thỏa thuận kết đồng minh mới không sợ thị trường dao động, nhưng nếu một hai người chạy mất.
“Việc gì phải lo lắng thế, cứ liên hệ thử xem đi, à còn cả Thai Bác Văn nữa, có lẽ bây giờ gặp hắn hơi khó đấy.” Soái Lãng lại thêm một câu bâng quơ đầy hàm ý.
Hoa Thần Dật mắc lừa ngay, cầm điện thoại lên gọi cho Lâm Bằng Phi, không ngờ điện thoại lại "để quên" ở chỗ thư ký. Gọi một cuộc điện thoại nữa về nhà Lâm Bằng Phi, không ai nhận máy, gọi cho vợ ông ta, kết quả vợ ông ta nói Lâm Bằng Phi đang tìm Thai Bác Văn không tìm được... Nhất thời Hoa Thần Dật như bị sét bổ trúng đầu, có chuyện rồi, nhất định là chuyện lớn rồi, quay sang nhìn Soái Lãng, sao người này biết, y không thuộc vòng tròn bọn họ mà.
“Đừng lạ, cha tôi là cảnh sát, đại đội trưởng, chú tôi là Trịnh Quan Quần, xử trưởng trên sở tỉnh, tôi vô tình nghe họ nói chuyện với nhau, biết vài nội tình... Ha ha, chuyện này mà tra, chậc chậc, tôi cũng không rõ hậu quả thế nào luôn, anh không tin tôi thì thôi, tiền không cần cũng được, anh cứ đợi vài ngày đi, ối trò vui...”
Soái Lãng nói xong mấy câu mập mờ thì đứng lên, cáo từ, không muốn tốn thời gian nữa.
“Khoan đã.” Hoa Thần Dật chớp mắt đã có quyết định, cầm điện thoại nội bộ lên.
“Thư ký Lưu, thông báo cho bên tài vụ lập chi phiếu 30 vạn, đúng, dùng danh nghĩa doanh nghiệp tài trợ...”
Soái Lãng tay chống cắm nhìn mây trôi ngoài cửa sổ, nhận ra vẻ tiên phong đạo cốt ung dung của Cố Thanh Trì ảnh hưởng tới mình thật lớn, chỉ cần anh đủ tự tin mà nói như thật sẽ có người coi anh như thần minh, vì thế y lại kiếm thêm 30 vạn.