Q2 - Chương: 269 Khéo léo lấy lòng, vung dao lên xẻo (1)
Lại thêm 10 phút nữa, Phương Hủy Đình thực sự không dám tin vào mắt mình nữa, Hoa Thần Dật và thư ký Lưu tiễn Soái Lãng xuống tận cửa đại sảnh công ty, thái độ ân cần, xe đi rồi mà vẫn vẫy tay mãi.
“Tôi không biết anh lại được người ta hoan nghênh vậy đấy.” Phương Hủy Đình nhìn qua gương chiếu hậu, coi Soái Lãng thành gấu trúc rồi.
“Chỉ cảnh sát các cô không ưa tôi, tôi đi tới đâu chẳng được chào đón.” Soái Lãng thoải mái nói.
“Xì, đúng là đồ ngựa không biết mình mặt dài.” Phương Hủy Đình nói thế, nhưng không sao giải thích nổi: “Anh nói gì, họ tin không?”
“Chẳng có gì nhiều, tôi tới xin thêm 30 vạn tài trợ, nói sao họ tin vậy còn sùng bái tiễn tôi đi.”
“Bốc phét...”
Nói chưa dứt lời cô đã trố mắt, Soái Lãng phe phẩy hai tờ chi phiếu trước mặt, cô không dám tin giật lấy xem, đúng một là chi phiếu tư của Lâm Bằng Phi, một là chi phiếu công ty Hoa Thái, đều ký ngày hôm nay, làm cách nào chứ? Nếu cô không đi cùng Soái Lãng có khi nghi y cùng người ta phối hợp lừa mình.
Xoẹt cái Soái Lãng rút về, nhét vào túi, vênh váo nói: “Đừng có thấy tiền là không rời mắt ra được như thế, em gái, quan trọng là người có thể kiếm được ra tiền đây này, tầm nhìn xa một chút, kiếm đối tượng phải kiếm người như thế.”
Phương Hủy Đình càng nhìn không thấu Soái Lãng nữa rồi, quen nhau lâu như vậy, cô nghĩ cô rất hiểu Soái Lãng, giờ mới nhận ra, cô chưa bao giờ thực sự hiểu chàng trai này cả. Người này thực sự quá kỳ lạ, lạ tới mức cô nổi ham muốn khám phá một phen.
Đồng thời cô cũng hiểu sao Soái Lãng không muốn làm việc với cảnh sát, có khi sớm định thừa cơ kiếm một mẻ rồi, Phương Hủy Đình điều chỉnh tâm tái: “Soái Lãng, tiếp theo đi đâu?”
“Kim Bá Lợi, tìm Thượng Quan Vân Thành.” Soái Lãng đã có kế hoạch từ trước, gặp ai trước ai sau, dùng ai làm đòn bẩy cho ai, y đã tính cả rồi.
Phương Hủy Đình nghe theo lời mà làm, lần này cô không nén được tò mò nữa: “Hay là, lần này hai chúng ta cùng đi?”
“Ha ha ha, biết cô không nén được tò mò, muốn học vài chiêu, có điều bản lĩnh của tôi, cô không học được đâu.” Soái Lãng nghi ngờ: “Mà sao thái độ thay đổi nhanh thế, nãy còn mặt nặng mày nhẹ mà.
“Anh tới hai nhà lừa hai nhà, lấy tiền của họ, tôi phải đi theo đề phòng anh làm gì quá đáng phạm pháp, tôi lại thành đồng lõa.” Phương Hủy Đình nói thế chứ lòng không cảm thấy ghét, là tò mò thuần túy: “Sao, không cho tôi đi, chắc chẳng có gì đâu đúng không, có khi cáo mượn hùm chỉ biết lấy danh nghĩa cảnh sát ra dọa chứ gì?
“Cô phục hay không tôi không bận tâm, muốn đi cùng phải có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Nếu thành công, cho tôi kiss một cái.”
Két! Xe phanh ngay lại, Phương Hủy Đình quay sang nhìn Soái Lãng, tưởng sắp có màn bạo lực, ai ngờ cô chỉ nói một chữ: “Được.”
Lần này tới lượt Soái Lãng trố mắt, vừa rồi y chỉ nói chơi, bình thường y vẫn trêu chọc cô như thế, làm sao lần này lại có kết quả rồi.
Tới tận khi xuống xe rồi, Soái Lãng vẫn ngây ra nhìn Phương Hủy Đình, mái tóc ngắn gọn gàng, gò má trắng trẻo, đôi mắt to, tựa giận tựa không, tựa kiêu ngạo lại như thách thức, làm y nhìn mà nuốt nước bọt, như cảm thụ được mùi vị bờ môi kia rồi. Có điều dáng vẻ thản nhiên của Phương Hủy Đình lại khiến Soái Lãng không nổi lên được ý nghĩa phi lễ, bực bội nói: “ Tôi chỉ sợ cô ăn quịt, họ không chịu trả tiền tôi còn có cách, cô quịt nợ tôi chẳng làm được gì.”
“Có chút bản lĩnh đó thôi mà mạnh miệng à?” Phương Hủy Đình châm chọc.
“Hay là cho tôi hôn trước, sau đó đưa cô đi cùng?” Soái Lãng đưa ra kế vẹn toàn.
Phương Hủy Đình mỉm môi cười, đúng là thiên biến vạn hóa không rời bản chất, đúng là Soái Lãng mà cô biết: “Không được, anh giỏi lừa người lắm, nếu chưa bắt đầu đã bị anh lừa thì sao?”
“Nếu cô sau đó quịt nợ thì sao?”
“Anh phải tin nhân phẩm cảnh sát, không phải ai cũng như anh.”
“Được, coi như lần này khảo nghiệm nhân phẩm của cảnh sát các cô, cô dám quịt, tôi đi tìm Lão Trịnh. Có điều lát nữa phải nghe tôi chỉ huy, chớ lộ tẩy, thực ra đơn giản lắm, cô đừng nói gì là được... À, còn nữa, thân phận của tôi lần này là lái xe của tổng giám đốc Lâm, cô là vợ tôi...”
Nghe lải nhải nửa ngày trời không hiểu Soái Lãng định làm gì, có điều nhìn dáng vẻ chẳng hề lo lắng của y là cô biết vụ này có lẽ thành 9 phần 10 rồi, thế thì chuyện kia... Chưa gì mặt đã đỏ lên rồi.
Tới trước cửa hiệu Kim Bá Lợi, Soái Lãng rút điện thoại ra, nói mình được Lâm Bằng Phi phái tới, chuyên môn mời ông chủ Thượng Quan đi một chuyến, nhưng chớp mắt thân phận nói là cháu ngoại, thân phận chuyển biến lưu loát vô cùng.
Không bao lâu sau, đón bọn họ là Tần Cách Phỉ, Phương Hủy Đình nhận ra ngay, thiếu phụ toàn thân châu báu đó không dám thất lễ với họ, khách khí mời hai người vào trong ngồi, Soái Lãng tỏ ra cực kỳ thân thiết với thiếu phụ lẳng lơ đó.
“Giám đốc Tần, cậu tôi nói Kim Ba Lợi do chị gánh nửa giang sơn, tôi còn nghĩ là một tiền bối hung hãn cơ, không ngờ lại là người chị xinh đẹp... Vậy sau này tôi gọi chị là chị Tần nhé?” Soái Lãng vừa đi ra cửa đã hết lời nịnh bợ.
“Được.” Tần Cách Phỉ nhìn Soái Lãng đi xe của Lâm Bằng Phi thì không nghi ngờ gì: “Sao tôi chưa nghe nói tổng giám đốc Bằng lại có người cháu ngoại miệng ngọt thế này, với lại sao tôi trông cậu quen quá.”
“Nhân vật nhỏ như tôi chẳng có tài cán gì, trước kia kiếm sống ở quê, tới Trung Châu lại bảo tôi lái xe, chẳng cho tôi làm ăn.” Soái Lãng oán trách, đúng kiểu thân thích không được nhờ vả gì đâm ra hậm hực. Trước đó cũng tính tới khả năng Tần Cách Phỉ nhớ tới mình là người bán phiến đá, không ngờ quý nhân hay quên, y cũng làm bộ hồ đồ luôn: “Oa, chị Tần, cái cửa hiệu lớn quá.”
“Thế này đã là gì, so với tài sản của Tổng giám đốc Lâm còn kém xa lắm... Ngồi đi, lát nữa giám đốc Thượng Quan sẽ xuống. Mà có chuyện gì thế? Còn cần phái cậu tới, gọi một cú điện thoại không được à?” Tần Cách Phỉ gọi phục vụ mang nước, hỏi.
“Tôi cũng không rõ, chỉ bảo tôi tới đưa giám đốc Thượng Quan đi chơi, còn không cho tôi nói với mợ tôi, bọn họ tụ tập mấy người, hình như còn có giám đốc Hoa, rồi có giám đốc Phương gì đó...” Soái Lãng gãi đầu.
Tần Cách Phỉ khó chịu: “Chuyện gì được chứ, chẳng qua là tụ tập đánh bạc.”