← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 270 Khéo léo lấy lòng, vung dao lên xẻo (2)

Nghe thế Soái Lãng cười thật thà, không giải thích gì thêm, Tần Cách Phỉ lại hỏi chuyện đặt kỷ niệm chương bạc cuối năm của Phi Bằng, Soái Lãng ừ bừa, khiến thiếu phụ lẳng lơ đó vui lắm, nhiệt tình mời Phương Hủy Đình chọn vài món trang sức. Phương Hủy Đình ngại ngùng từ chối, Soái Lãng giới thiệu đây là em gái vừa tán được, ở huyện thành nhỏ tới, ít va chạm chả biết gì, chị Tần đừng cười, hôm khác tôi chuyên môn tới chọn cho cô ấy.

Phương Hủy Đình cố gắng không để lộ thân phận nên ngồi đó ít nói, vai cứng đờ, mặt thiếu tự nhiên, đúng là giống cô gái nhà quê lên thành phố.

Lát sau Tần Cách Phi cáo từ, Phương Hủy Đình mới nói nhỏ với Soái Lãng: “Này, anh không nhận ra à, đó là...”

“Là cô gái có gian díu với Thai Bác Văn chứ gì, có gì lạ đâu, vợ bé không được luật pháp bảo vệ, ai dùng cũng không phạm pháp.” Soái Lãng trả lời rất đáng ăn đòn, kết quả bị Phương Hủy Đình nhéo một cái.

Rốt cuộc giám đốc Thượng Quan tới rồi, trước tiên là nói chuyện với Tần Cách Phỉ vài câu, thế là không cần Soái Lãng giới thiệu nữa, người ta tự biết là đứa cháu ngoại của Lâm Bằng Phi rồi. Đợi ông ta vừa tới, Soái Lãng đã mời ra ngoài, giống như có việc cần nói, ra ngoài một cái mở cửa ra, Thượng Quan Vân Thành lấy làm lạ hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Cậu cháu bảo cháu chuyên môn tới thông báo cho chú một tin cực gấp: “Soái Lãng mặt nghiêm trọng nói, sau đó tuôn một tràng kiến thức nửa hiểu nửa không về TTCK.

Thượng Quan Vân Thành nghe nói Lâm Bằng Phi bán cổ phiếu chạy rồi, ông chủ vừa lùn vừa béo vừa xấu này không ngồi yên được nữa: “Cậu của cậu quá bất nghĩa rồi đấy, giao hẹn với nhau lên 30 mới bán ra, sao ông ta lại bán trước?”

“Hết cách ạ, chú Thượng Quan, có người ép cậu cháu, không bán không được...” Soái Lãng lại lấy mấy bức ảnh ra, tất nhiên là không dám lấy ảnh Tần Cách Phỉ và Thai Bác Văn, mà là Ân Phương Thuyên, Lưu Hinh Lan hẹn hò với Thai Bác Văn.

Thượng Quan Vân Thành đầu óc có vẻ không được linh hoạt cho lắm, hỏi: “Thế là sao?”

“ Hoa Ngân và Hoa Thái thông đồng với Thai Bác Văn, họ đã chạy trước rồi, họ sợ tới cao điểm không bán ra hết được, nên lén bán ra trước, nhưng thế không phải hại chúng ta à... Cậu cháu nói, xưa nay làm ăn tốt đẹp với Kim Bá Lợi, không muốn nhìn chú bị lỗ vốn, cho nên bảo cháu tới nói nhỏ một câu...” Soái Lãng mặt thật như đếm, mắt không rời biến hóa trên mặt ông ta, thấy thịt trên mặt ông ta run liên hồi, rõ ràng so với Lâm Bằng Phi và Hoa Thần Dật thì kém xa lắm.

Tuy bị Soái Lãng làm động lòng rồi, Thượng Quan Vân Thành vẫn hồ nghi: “Lão Lâm cũng làm cái chuyện này à?”

“Biết sao được chú ơi, cậu cháu đầu tư mấy nghìn vạn, không cẩn thận không được, cậu cháu luôn theo dõi động tĩnh của Thai Bác Văn. Về sau cô thư ký Lưu Hinh Lan của Hoa Thái nhận của cậu cháu không ít tiền nên lén nói cho cậu cháu... Bây giờ Hoa Thái, Hoa Ngân chắc chắn bán ra rồi...” Soái Lãng nói nghiêm trọng như thể là trời sập tới nơi.

Tên béo hối hận không thôi, lập tức rút điện thoại ra gọi cho Lâm Bằng Phi, Soái Lãng đưa tay ra giữ lấy, "suỵt" một tiếng: “Cậu cháu không nhận điện thoại của chú đâu, chú không biết, cảnh sát đang tiến hành hỏi chuyện Thai Bác Văn rồi, có khi chú chẳng tìm nổi hắn.”

“Nghe giọng điệu cậu cháu thì nghiêm trọng lắm, nếu không đã chẳng bảo cháu tới đây, điện thoại người liên quan tới Thai Bác Văn có khi bị giám sát rồi, cậu cháu không muốn lộ diện, không muốn dính dáng gì cả, sợ cuối cùng mình lỗ vốn, cứt đái lại đổ hết lên đầu... Không tin chú cứ thử xem...”

Thượng Quan Vân Thanh gọi điện, đúng là điện thoại chuyển cho thư ký rồi, tức giận gọi cho Thai Bác Văn, chuông reo 3 phút liền không nhấc máy, đây là chuyện chưa từng có, đẩy cửa xe: “Tôi phải chuẩn bị ngay...”

“Khoan, chú ơi, còn có chuyện nhỏ nữa...” Soái Lãng kéo tay ông ta, nói tới triển lãm kim thạch cần tài trợ.

Không ngờ Thượng Quan Vân Thành sốt ruột giật tay lại, lời nói khó nghe: “Lão Lâm gia nghiệp lớn như thế, còn mặt dày tới đây tống tiền tôi à?”

Phương Hủy Đình ngồi ghế sau che miệng cười, hay lắm, gặp phải tên kẹt xỉ rồi.

Soái Lãng cũng không vui: “ Chú Thượng Quan, cậu cháu không thiếu tiền, cái triển lãm này do thân thích mở, chẳng qua muốn có đông người góp vui cho náo nhiệt thôi, tiền ít tiền nhiều chẳng là gì, khi Phi Bằng đặt một đơn hàng là chú kiếm được lại rồi, nhưng tình nghĩa quý hơn làm ăn.”

“Chuyện này cậu cháu không tiện ra mặt, mợ cháu mới bảo cháu đi làm, có chút ý tứ là được, đến lúc đó triển lãm treo tên đơn vị tài trợ, chẳng phải là quảng cáo à? Với lại chú Thượng Quan này, cháu nói gì không hay chú đừng trách nhé... Cậu cháu báo cho chú tin lớn như thế, tình nghĩa thế nào, chú chắc phải đỡ lỗ vài trăm vạn hay vài nghìn vạn ấy nhỉ.”

Thượng Quan Vân Thành hơi hổ thẹn thật, tin tức này cứu sống ông ta chứ đâu đùa, nói một câu: “Cậu đợi chút...”

Không lâu sau cô vợ bé kia đi ra, cười tủm tỉm gõ gõ cửa kính xe, đưa một tờ chi phiếu, ngay cả Phương Hủy Đình cũng được cái vòng tuy phỉ thúy tinh xảo, cô định chối từ, Soái Lãng đã nhận thay. Lần này Tần Cách Phỉ nhớ ra chuyện triển lãm Hoa Nghệ Viên rồi, có điều Soái Lãng lấy danh nghĩa cháu ngoại Lâm Bằng Phi đối phó, tán gẫu vài câu, Tần Cách Phỉ vội vàng về hiệu, bước chân gấp gáp chắc là bàn tính chuyện đầu tư cổ phiếu.

Xe rời đi, Phương Hủy Đình nghe thấy tiếng cười đắc ý của Soái Lãng, chợt tỉnh ra, y thắng, còn mình thì thua trắng bàn rồi.

Lòng hoảng hốt, đang nghĩ phải đối phó thế nào thì xe dừng lại, tiếp đó Soái Lãng chửi um lên: “Mẹ nó, đồ cứt sắt keo kiệt, cho có 10 vạn.”

Lửa giận của Soái Lãng rất lớn, nhận tiền miễn phí còn chê ít, tim Phương Hủy lại giật đánh thót lần nữa, xem ra kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác rồi, 10 vạn cũng không để vào mắt nữa. Cô không nói gì cả, im ỉm chỉ mong Soái Lãng quên sự tồn tại của mình.