Q2 - Chương: 271 Khéo léo lấy lòng, vung dao lên xẻo (3)
Soái Lãng quên sao được cơ chứ, quay đầu lại cười với Phương Hủy Đình, ưu nhã đưa lời mời: “Lên đây ngồi đi.”
“À, không cần đâu.” Phương Hủy Đình cũng nhỏ nhẹ khách khí nói.
“Này, định ăn quịt đấy à? Lên đây, thua phải chịu chứ.” Soái Lãng không vòng vo nữa, nói thẳng luôn.
“Không lên, tôi thích ngồi dưới.” Phương Hủy Đình đúng là muốn quịt rồi.
Soái Lãng mắt đảo một vòng, đã có kế: “Hay đổi phương thức khác đi, cho tôi sờ cũng được, sờ đâu do tôi chọn.”
“Phì, đồ lưu manh...” Phương Hủy Đình mặt đỏ như máu không nghe tiếp nổi nữa, đưa tay muốn đánh, Soái Lãng né người, không ngờ cô mở cửa xuống xe, ngồi ở ghế phụ lại, hừ một tiếng: “Ai nói tôi quịt, tới đi...”
Soái Lãng tới luôn không khách khí, hăm hở đưa mặt tới, ai ngờ một bàn tay chặn lại, y ngạc nhiên: “Làm gì thế, chắn thế này thì làm ăn gì được.”
“Xác nhận lại một chút, khi nãy anh nói nếu thành công thì...”
“Kiss một cái.”
“Đúng rồi, anh nói là kiss, nhưng không nói là kiss vào vị trí nào.” Phương Hủy Đình tìm ra sơ hở, thấy mặt Soái Lãng đờ đẫn như mất tiền, giơ tay ra: “Thấy anh đáng thương, chị đưa ngọc thủ cho kiss đấy.”
Sững sờ, bàng hoàng, choáng váng, Soái Lãng không có chút động tác nào, đó có phải cô gái lấy danh dự cảnh sát ra thề không.
Phương Hủy Đình càng đắc ý: “Nhanh lên chút, còn làm việc, không kiss tay vậy kiss chân nhé, để tôi cười giày, hi hi hi.”
Chơi được Soái Lãng một vố, Phương Hủy Đình vui sướng lắm, cười rất lâu Soái Lãng không hôn tay mình, thu lại, cằm hếch lên: “Là anh không kiss, đừng trách tôi.”
“Được, cô được lắm.” Soái Lãng vặn chìa khóa, hậm hực: “Tôi nhớ rồi.”
Xe lên đường, Phương Hủy Đình còn cười suốt, càng nghĩ càng thú vị, mấy lần bắt chuyện ai ngờ Soái Lãng tựa như tức giận nói: “Mấy người tiếp theo tôi không quen, tôi chẳng muốn tốn công nữa, cô bảo Lão Trịnh với cha tôi tìm người xử lý đi.”
..............................................................
“Lượng giao dịch vẫn đang tăng lên, đơn bán trên 50.000 cổ phiếu đã có mười mấy cái, xem ra hôm nay bọn họ không kiên trì được tới khi đóng cửa giao dịch rồi, nhưng tạm thời chưa nhìn ra có ảnh hưởng mang tính quyết định tới cách cục...”
Chuyên viên nghiên cứu kinh tế của sở công an tỉnh phân tích tình huống buổi chiều, có dao động, tổng thể bắt đầu sụt giảm, so với buổi sáng giảm mất mấy hào, hơn nữa treo mấy đơn bán lớn, rất có khả năng làm người theo đuổi hoảng loạn, cũng chính là tình huống mà tiểu tổ Trịnh Quan Quần muốn thấy.
Quá trình có thể bỏ qua, hiệu quả rõ ràng như vậy khiến mọi người thả lỏng.
Sau khi mấy đơn bán kia xuất hiện, Trịnh Quan Quần cười, nhỏ giọng nói với Soái Thế Tài: “Lão Soái, tôi có cảm giác thằng nhóc nhà anh sẽ thành cọng cỏ cuối cùng đè chết ông chủ Thai.”
“Đừng khen trước mặt nó, anh dám biểu dương nó, nó dám đưa tay ra đòi tiền... Vừa rồi nó còn gọi điện thoại nói muốn lấy tiền trong tài khoản triển lãm.” Soái Thế Tài như vô tình nhắc một câu, thời gian qua chỉ để ý tới vụ án, vô tình kéo con trai vào, giờ nghĩ lại con mình bỏ ra hơn trăm vạn tổ chức cái triển lãm này thực sự quá lỗ vốn.
“Tôi vẫn nhớ chuyện này, có điều tiền trong tài khoản được báo cáo ban kinh tế sở tỉnh giám sát, không dễ lấy ra. Để tôi nghĩ cách, cuối cùng vẫn quyết định ở tiến triển vụ án này, nếu thuận lợi thì dễ nói, nhưng mà nếu bị kẹt thì...” Trịnh Quan Quần cũng không có quyền quyết định, thủ tục trong này khá rườm rà, đang nói dở có điện thoại, nghe một cái phất tay: “ Được ba nhà rồi, hiệu quả ngày càng rõ, nhà tiếp theo là kiến trúc Tứ Phương, trong số chúng ta ai có quen biết, gọi điện thoại hỏi...”
Hậu phương là điểm tựa mạnh mẽ cho tiền tuyến, Lão Soái chẳng có quan hệ gì, chịu, Lão Trịnh gọi điện về sở tỉnh hỏi vài người quen ai quen biết gì với Tứ Phương, tìm mãi có một vị là tổng chi đội trưởng chi đội phòng cháy chữa cháy, thế là Trịnh Quan Quân gọi thẳng tới đó,.
“Chi đội trưởng, tôi có người thân muốn tới kiến trúc Từ Phương làm chút chuyện, nhờ anh chiếu cố...”
.....................................................
Chiếu cố một cái Soái Lãng và Phương Hủy Đình liền đường hoàng tới văn phòng tổng giám đốc Dương.
Phương Hủy Đình ngồi rất chính thức, tuy không gò bó, song không vắt chân chữ ngũ như Soái Lãng, làm như mình là quan nhị đại thật vậy. Vị tổng giám đốc Dương kia tuổi trên 50, đầu hói quá nửa, mặt thì như nền xi măng chưa được là phẳng, sắc mặt hơi tối, vì sao lại tối? Vì Soái Lãng trực tiếp xin tài trợ cho triển lãm rồi.
Mấy lần lườm tên này, bảo y vào chủ đề, y cứ một mực đòi tiền, chuyện chính không nói.
Nhịn nửa ngày trời, tổng giám đốc Dương cứ chép miệng suốt, cho à, thấy mất tiền oan quá, mà không cho, lại ngại bên trên, chưa rõ lai lịch người này ra sao, chẳng may đắc tội, mai chi đội phòng cháy chữa cháy gửi cho thông báo cải tạo chỉnh đốn thì sao. Nghĩ mãi tổng giám đốc Dương mới nói: “Anh Soái, đây là chuyện tốt, văn hóa truyền thống cần bảo tồn, quốc túy cần phát huy, đúng là tuổi trẻ tài cao... Ha ha ha, anh cho chúng tôi hoãn vài ngày lại liên hệ, kế toán sẽ xử lý giúp anh, hôm nay anh tới thật không khéo, kế toán thủ quỹ đi ra ngoài giục nợ rồi, giờ chưa về công ty, e là không kịp...”
Mẹ nó chứ, không muốn cho tiền thì thôi, kiếm cái lý do quá não tàn rồi. Soái Lãng chửi thầm trong lòng, bề ngoài vẫn cười nói: “Không sao cả tổng giám đốc Dương, thứ này thuộc tính chất quyên góp, anh có cho cũng phải tự nguyện.”
“Không vấn đề, nhất định sẽ ủng hộ...” Lão Dương vỗ ngực bảo đảm, ông ta không ngốc, muốn nghe ngóng lai lịch trước, trì hoãn được thì trì hoãn, phải cho thì cho, không thể cứ tới nơi là cho tiền được, đúng không? Mỗi năm gặp không ít loại người thế này.
“À phải, đang định đi thì nhớ ra một việc, tổng giám đốc Dương có phải cũng đầu tư không ít vào cổ phiếu 600*23 không?” Soái Lãng đột nhiên hỏi.
Lão Dương thàm giật mình, nhưng nhanh chóng cười che giấu: “Có một chút, không đáng là bao, chơi bừa thôi ấy mà, chứ thế hệ tôi thì mù mờ về thứ ấy lắm.”
Không quen không biết lại nói thẳng vào vấn đề tài sản tư, ai mà chẳng phản cảm, Soái Lãng lại chứ như muốn làm người ta ghét: “ Thế thì anh phải chú ý... Đừng nghĩ tôi chẳng có chút chuẩn bị gì tới tận nhà làm tiền, tôi nói chuyện này, anh xem có đáng tài trợ không... Tôi nghe nói ban điều tra kinh tế của chú tôi đang lập án điều tra một người tên Thai Bác Văn, có vẻ như cổ phiếu mà hắn cầm đầu đẩy giá có vấn đề...”
Mặt Lão Dương càng khó coi, ậm ừ: “Thai Bác Văn à, tôi có nghe người này, không rõ cụ thể thế nào.”
Soái Lãng lần này bày vài tấm ảnh ra, lại trò cũ, nói Hoa Ngân chuẩn bị bán tháo bỏ chạy, Thai Bác Văn sắp đưa vao trình tự tư pháp rồi. Lão Dương chưa từng gặp Soái Lãng, chẳng quan biết gì, nên lời này nửa tin nửa ngờ, vì thế Soái Lãng tung đòn sát thủ, xòe ba tấm chi phiếu ra.
“Tổng giám đốc Dương nhìn xem, Phi Bằng, Hoa Thái, Kim Bá Lợi, cả ba nhà đã thanh toán cho tin tức mà tôi cung cấp, đều là chi phiếu ký hôm nay... Họ bán cả rồi, nếu anh còn không biết thì thiệt hại không chỉ một chút đâu. Ồ, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì cả, người kiếm cơm dựa vào bậc cha chú như tôi chẳng có bản lĩnh gì, thương ngày chỉ lấy chút tin tức thôi... Anh yên tâm, trong chuyện này không có nhân tố cưỡng ép nào hết, nói không chừng lần sau tôi cần nhờ anh giúp ấy chứ...”
Giọng điệu kể cả, cứ như lai lịch lớn lắm, bối cảnh sâu lắm, mấy bức ảnh, lại thêm mấy tấm chi phiếu, với nhãn quang của tổng giám đốc Dương nhận ra không phải đồ giả, hơn nữa Hoa Thái, Phi Bằng, Kim Bá Lợi đúng là ba nhà can dự vào vụ này, tính đáng tin không cần nghi ngờ rồi.
Trong lúc Lão Dương đang suy nghĩ thì Soái Lãng gọi Phương Hủy Đình đi rồi, Lão Dương lập tức đứng dậy tiễn chân, tới cửa văn phòng, nhìn dáng vẻ thản nhiên như không, mới nói một câu: “Hai vị hay đợi một chút, để tôi gọi thư ký tới bồi tiếp, hai vị từ xa tới đây không thể về tay không, tôi xin lấy tư cách cá nhân tài trợ cho buổi triển lãm... Thay tôi hỏi thăm tổng chi động trưởng và xử trưởng Trình, hôm khác tôi mời khách, mọi người tụ họp...”
Thế là một lúc sau một tờ chi phiếu giao vào tay Phương Hủy Đình.
Lại 30 vạn nữa.