← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 272 Lưỡng đầu thụ địch, trong ngoài đều khó. (1)

“Soái Lãng, mặt anh dày thật đấy.” Xe đã lên đường, Phương Hủy Đình mắng, mấy lần trước còn có chút hàm lượng kỹ thuật đi, lần này y vòi tiền trơ tráo quá rồi, tới một cái là mở miệng đòi tiền làm cô thật hối hận đã đi cùng, từ đầu tới cuối xấu hổ tới không dám nhìn người ta: “Nói đi nói lại chỉ có một việc, vòi tiền.”

“Thời cơ không thể bỏ lỡ, mất rồi không quay lại, giờ không lấy, bao giờ mới lấy?” Soái Lãng khinh thường.

“Đám người này làm sao vậy chứ, thế mà cũng tin anh.” Phương Hủy Đình giận cá chém thớt, mắng luôn cả những người cho tiền, một hai lần còn nói là ngẫu nhiên, nhưng nó xảy ra tới ba bốn lần rồi, thế mới kỳ.

“Chuyện này cô không hiểu đâu, xã hội hiện đại thương nhân hạng nhất bán quan hệ, thương nhân hạng nhì bán tin tức, thương nhân hạng ba mới đi làm ăn...” Soái Lãng đắc ý khoe khoang kiến thức méo mó xẹo xọ của mình, trước kia đếch có tiền, đầu đầy chặt ý nghĩ cũng không dám nói, không dám làm, giờ anh đây kiếm được tiền, nói cái gì cũng thấy tự tin: “Trong đó ăn nhất là lãnh đạo đánh tiếng, đó là thời cơ kinh doanh, lãnh đạo chiếu cố là sức sản xuất, chỉ cần có sát chiêu đó, cô muốn kiếm tiền sẽ đánh đâu thắng đó. Cho nên số tiền này không phải trả cho tôi, mà là trả cho quy tắc ngầm, cô phải hiểu rõ, không phải do tôi mặt dày.”

“Quy tắc ngầm gì?” Phương Hủy Đình nghe một hồi cảm giác hoang mang.

“Quy tắc ngầm chính là, sau lưng tôi có người, tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, ông ta không sợ tôi, nhưng ông ta sợ người đánh tiếng.”

“Nhưng sau lưng anh làm gì có ai, không sợ sau này người ta biết à?”

“Người là giả, nhưng chuyện là thật, với lại giả thì làm gì được nào? Đây là tài trợ, có phải lừa đảo đâu, mà ai lại đi nhận mình bị lừa, toàn ông chủ lớn khoe ra cho thiên hạ biết mình ngu ngốc à? Với lại tôi cảm giác cô hiểu lầm rồi, người giàu không thần bí như cô nghĩ, họ giàu lên do rất nhiều nhân tố, nhưng xét riêng trí tuệ không khác gì mấy so với người nghèo, thế nên họ bị lừa cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm hơn người nghèo bị lừa đâu.” Soái Lãng sắp kiếm đủ kinh phí cho buổi triển lãm rồi, tâm tình sảng khoái lắm.

Phương Hủy Đình không sảng khoái nổi, thi thoảng nhìn Soái Lãng đang tự vui vẻ, phàm là những hiện tượng không hay ngoài xã hội đều có thể thấy trên người Soái Lãng. Vấn đề là, cô lại không cảm thấy ghét, mà lại thấy thích thú, mới mẻ, hồi hộp, bởi thếcô giận chính mình.

Tiếp theo tới đối phó với thiếu chưởng môn của chuỗi nhà hàng ẩm thực Gia Gia Nhạc, Phương Hủy Đình lần này nhìn ở góc độ tâm lý học chuyên nghiệp, đúng là thấy đối phương có IQ chẳng hơn được ai. Một tên bại gia tử mà thôi, bị Soái Lãng lừa như trẻ con, lấy luôn 10 vạn tiền mặt ra, lại còn lấy lòng tặng Phương Hủy Đình một thẻ vip, có thể tới Gia Gia Nhạc ăn miễn phí.

Rồi tới Cty vật tư y tế Cao Hành, rốt cuộc gặp khó rồi, bất kể Soái Lãng nói bã bọt mép thế nào chăng nữa, cũng không nhổ nổi một sợi lông trên con gà sắt đó. Cáo từ ra về, Phương Hủy Đình lập tức chế nhạo Soái Lãng, ai ngờ y không để ý, còn giáo dục lại cô, muốn có tiền thì không cần có liêm sỉ, chỉ cần khả năng kiếm được tiền thì không sợ mất mặt, không sao, tới nhà khác....

Vì thế y lại bắt đầu chuyến hành trình vòi tiền vô liêm sỉ.

………… …………………. ……………..

Nghiên cứu viên của sở tình gõ bàn phím cực nhanh, ngẩng đầu báo cáo: “ Xử trưởng Trịnh, tôi đã tính toán qua, lượng giao dịch thành công buổi chiều hết sức sôi nổi, tới lúc đóng cửa còn tận mấy đơn lớn chưa bán ra, thiếu vài hào nữa thôi là ép tới mức giảm kịch trần rồi, ngày mai mở bán chắc chắn sẽ giảm kịch sàn.”

“Như thế có ảnh hưởng gì tới người thao túng phía sau.” Lão Trịnh học bổ túc mấy buổi vẫn mù mờ lắm.

“Tăng kịch trần xếp hàng mua, giảm kịch sàn xếp hàng bán, nhà cái bỏ chạy khó ở đây, khi kéo giá thì tự bán tự mua nên dễ, khi treo đơn bán ra, sẽ gây dao động ở mức độ nhất định. Mua tăng không mua giảm là tâm thái chung của số đông, càng giảm thì người đứng xem xét càng nhiều, lợi nhuận của nhà cái khả năng bị giàn mỏng, hoặc kẹt luôn ở đó.”

“Vậy hiệu quả rõ ràng rồi chứ?”

“Bây giờ đã đóng cửa rồi, không rõ đơn ủy thác ngày mai có bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ chỉ cần hai ba đơn lớn xếp hàng bán, e là khiến giá sẽ rớt thẳng không lên nổi. Từ đây có thể nhìn ra nhà cái kéo một đám người nâng giá làm đồng minh, nhưng đồng minh này đã xuất hiện nội chiến, mệnh ai nấy đánh nên kiềm chế lẫn nhau... Lạ là lượng giao dịch hôm nay rất khác thường, tôi hoài nghi có phải nhà cái đã chạy rồi hay không?” Nghiên cứu viên thao thao bất tuyệt.

Soái Thế Tài suy đoán chắc chắn là Đoan Mộc Giới Bình chuồn rồi, bỏ lại Thai Bác Văn gánh tội, đó là thủ đoạn nhất quán của hắn, thế thân mất đi tác dụng là cắt đứt mọi liên hề, cực kỳ tàn nhẫn.

Xem ra có hiệu quả thật, Lão Hình báo: “Xử trưởng Trình, phía Kim Bá Lợi có hành động rồi.”

...................................................

5 phút trước, trong một ô cửa sổ kín đáo của một tòa nhà văn phòng cách cách cửa hiệu Kim Bá Lợi chưa tới 1 km, qua ống kính giám sát phát hiện một người lạ, không giống khách, vào trong đợi một lúc, sau đó Tần Cách Phỉ ra tiếp, đưa lên kho lưu trữ ở tầng hai...

Đó là nam tử mặc đồ tây trắng, dáng vẻ trông rất cảnh giác, Tần Cách Phỉ đưa đồ cho hắn, hỏi: “Ông chủ Thai của các anh đâu? Sao cả một ngày không liên hệ được?”

“À, anh ấy có chút chuyện riêng, tạm thời không thoát thân được, phái tôi tới lấy đồ, cám ơn giám đốc Tần.” Người kia rất khách khí, nhưng không hề giải thích hành tung của của Thai Bác Văn.

Tần Cách Phỉ không thể truy hỏi quá mức, danh bất chính ngôn bất thuận mà, sóng vai xuống lầu, nhìn người này bắt taxi đi, cô có cảm giác lạ, hai phiến đá giá trị 200 vạn mà chẳng nhìn một cái cứ thế mang đi, huống hồ đi taxi mang thứ đắt tiền như vậy quá thiếu cẩn thận rồi.

Lạ hơn nữa là hành tung của Thai Bác Văn, lão béo Thượng Quan đã tiết lộ tin mà đứa cháu ngoại Lâm Bằng Phí nói rồi, cô mấy lần liên hệ không có kết quả, lòng cũng chột dạ, người tới lấy phiến đá lại do trợ lý của Lập Tần liên hệ chứ không phải Thai Bác Văn, mà trợ lý cũng không nói rõ được ông chủ ở đâu.

Đang ngần ngừ thì Thượng Quan Vân thành chạy vào, liên tục đập tay vào nhau: “Xong rồi, xong rồi, giao dịch không được bao nhiêu, Phỉ Phỉ, làm sao bây giờ, trong đó có 1000 vạn, anh đem hết tài chính luân chuyển vào đó...đã liên hệ với Thai Bác Văn được chưa, rốt cuộc là sao?”

“Anh hỏi em, em hỏi ai?” Tần Cách Phỉ tức giận quay đầu vào cửa hiệu.

Thượng Quan Vân Thanh đuổi theo: “Này này này, đừng có đi, người vừa tới là ai, em liên hệ với Thai Bác Văn chưa, phải có tin chuẩn xác chứ.”

Không thèm trả lời, bên cạnh chỉ cần xuất hiện một nam giới là Lão Béo này hỏi không ngớt, hỏi lên tận tầng hai.