Q2 - Chương: 274 Lưỡng đầu thụ địch, trong ngoài đều khó. (3)
Tiền, tiền, tiền, tất cả đều là tiền cả đấy... Soái Lãng há mồm, lưỡi thè như chó, đếm từng cọc tiền, chi phiếu, đếm đi đêm lại, hơn 100 vạn rồi, y cười gian không thôi.
Cười không biết tới lần thứ mấy, đến khi lại lần nữa rút chi phiếu ra, vô tình bắt gặp ánh mắt khinh bỉ kỳ thị của Phương Hủy Đình. Soái Lãng vỗ vỗ đầu, nhớ ra rồi, không thể ăn mảnh, người ta theo mình suốt cả dọc đường, phải có tí lợi lộc gì chứ, Soái Lãng nghĩ rồi rút ra chi phiếu giá trị nhỏ nhất 10 vạn, đặt lên bảng điều khiển trước mặt Phương Hủy Đình, khách khí nói: “ Chị Phương, lấy một tờ đi, đừng chê ít.”
“Không lấy.” Phương Hủy Đình nhả hai chữ.
“Cô nói gì thế?”
“Không lấy, nếu anh nhất định nhét cho tôi, tôi sẽ ném ra ngoài cửa sổ.”
“Ấy đừng... Có có thù với tôi, tôi hiểu, nhưng đừng thù oán gì với tiền chứ.” Soái Lãng không hiểu, loại người nào y cũng hiểu, nhưng không lấy tiền thì y không hiểu.
Két, xe phanh lại, Phương Hủy Đình tay rời khỏi vô lăng, cầm chi phiếu lên, ném cho Soái Lãng, đúng bộ dạng coi triền như bùn đất.
Soái Lãng nghĩ cô có điều cố kỵ, nói: “Không sao đâu, tôi không nói với ai cả, trong đội có biết, cô cứ bảo tôi làm, cục cảnh sát các cô còn tới đơn vị xin tài trợ mà, đây là chuyện hợp lý, hợp pháp, ai mà quản nổi... Hay cô thấy ít, vậy thế này, đợi tôi đổi ra tiền mặt, đưa cô 20 vạn nữa... Này cô làm sao thế?”
Phương Hủy Đình không tỏ thái độ, mặt lạnh tanh.
Vẻ mặt của cô cảnh sát ngốc làm Soái Lãng đứng ngồi không yên: “Cô đừng thế chứ, vậy cô ra giá đi, cô muốn bao nhiêu?”
“Anh đừng nghĩ ai cũng như anh, coi tiền quan trọng hơn cha.” Phương Hủy Đình sầm mặt mắng.
Ai ngờ Soái Lãng trịnh trọng nói: “Cô nói thế là không đúng rồi, tiền nhiều lúc còn quan trọng hơn cha đấy.”
“Anh, anh, anh... Tức chết mà, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa, da mặt anh không phải dày, mà là không còn nữa rồi... Anh muốn xuống xe ở đâu, tôi đưa anh tới.” Phương Hủy Đình giận tới không cả muốn nhìn mặt y nữa rồi.
Thật à, không cần tiền à? Là giả bộ, hay là vì còn lo lắng, nhất thời Soái Lãng không nhìn ra, em gái không thích tiền, chuyện này Soái Lãng không hiểu nổi, vì thế y sán tới nói nhỏ: “Đừng khách khí, tôi không phải người hẹp hòi đâu, hay là thế này, tôi mua cho cô cái xe hơi, cô khỏi suốt ngày đi xe đạp điện trông khó coi lắm.”
Phương Hủy Đình bị chạm vào tự ái: “Anh nói gì? Tôi khó coi à?”
“Không, không, cô hiểu lầm rồi, thôi, thế này đi, cô thích kiểu xe nào, mai tôi lái tới cho cô, ai bảo tôi thích cô chứ, tuy chưa thích tới mức mua cả Ferrari nhưng mà mua Mercedes thì không thành vấn đề: “Soái Lãng phen này định bỏ ngàn vàng mua nụ cười mỹ nhân.
Đúng là cười thật, Phương Hủy Đình cười rất lớn, cười run cả người.
Không hiểu sao điệu cười ấy lại khiến Soái Lãng cứ rờn rợn: “Này, này, cô nói gì đi chứ, cứ cười như thế là có ý gì?”
“Tôi chẳng có ý gì cả, chẳng qua anh chột dạ mới nghĩ thế... Tôi chẳng thèm thừa lời với anh, tiền anh cứ cầm hết đi, tôi không lấy, chuyện này tôi sẽ không nói với xử trưởng Trịnh hay với cha anh đâu.” Phương Hủy Đình nói rất trịnh trọng, dứt khoát.
Xem ra là thực sự không cần rồi, Soái Lãng khó xử: “Hỏi cô câu này được không?”
“Hỏi cái gì, nếu hỏi nguyên nhân thì tôi nói anh cũng không hiểu đâu.”
“Không phải, tôi chỉ lấy làm lạ, cái tinh thần cao thượng coi tiền như bùn đất của cô làm sao bồi dưỡng ra được vậy?”
“Tôi biết anh đá xéo cảnh sát đúng không? Trong mắt anh cảnh sát toàn là cảnh sát bẩn, anh thông minh lắm mà, anh nghĩ xem, nếu thực sự là thế thì cái xã hội này sớm loạn cả rồi... Dù là vứt bỏ cái nghề nghiệp này không nói, không phải ai sinh ra cũng coi tiền như mạng. Anh thành ra thế này tôi hiểu, cha anh ném anh ra đường, ép anh biến thành như thế. Còn tôi, từ nhỏ đến lớn sống trong vòng tay bao bọc của cha mẹ, tuy không giàu có, nhưng chẳng bao giờ để tôi thiếu thốn, cái gì nên lấy thì tôi lấy, cái gì không nên lấy tôi tuyệt đối không chạm vào, nhất là cái thứ tiền chẳng quang minh chính đại này. Tôi cũng không nghĩ mình cao thượng hơn ai hết....”
Mấy câu của Phương Hủy Đình làm Soái Lãng chẳng còn tí hưng phần nào nữa, trước kia mấy anh em bất kể là ai kiếm được một mẻ, tiếp theo đó là kết bạn kiếm chỗ happy, giờ Soái Lãng cầm trong tay cả triệu, lại cảm giác như mình phạm sai lầm.
Có điều y thực sự tin Phương Hủy Đình không cần tiền rồi, hình tượng của cô trong mắt Soái Lãng cao lớn hẳn lên, đúng vậy cô ấy không phải ngốc, mà là cô ấy khác mình... Soái Lãng thay đổi cách tư duy khác nhìn lại cô gái này, nhớ lại lần cô chủ động tới khu phong cảnh tìm mình, khi đó y vừa ở tổ chuyên án ra, sợ mình hiểu lầm, sợ mình bị ảnh hưởng, nhưng thực ra y sớm bị xã hội làm trơ lỳ rồi, căn bản chẳng để ý tới chút đãi ngộ bất công mình gặp ở chỗ cảnh sát.
Nhưng cô ấy lại để ý.
Phương Hủy Đình im lặng một lúc, chợt nói: “Đó là vấn đề nguyên tắc, mỗi người đều có nguyên tắc riêng, anh có không?”
“Có, sao lại không?” Soái Lãng ưỡn ngực lên, nói rất hào khí: “ Nguyên tắc của tôi là, đáng để thích, đáng để theo đuổi, thì bất chấp mọi giá... Hủy Đình, tôi phát hiện ra cô rất đáng giá.”
“Hả?” Phương Hủy Đình không hiểu sao chủ đề thế nào lại chuyển qua chuyện này.
“Nữ nhân không thích nam nhân nhiều lắm, nhưng nữ nhân không thích tiền không có mấy.” Soái Lãng tích cực hẳn lên, mồm nói tía lia.
“Hủy Đình cô xinh đẹp thông minh, lại là cô gái tốt, cô nói xem nếu cô tìm một người bạn trai là cảnh sát nghèo, hoặc cục cằn như Tục Binh, hoặc suốt ngày mặt như quả mướp đắng giống Lão Trịnh, chẳng phải vô vị lắm sao? Cô không thấy hai chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ à? Tôi thấy chúng ta hợp nhau lắm đấy.... Hay chúng ta tiếp xúc với nhau một thời gian, cô xem, tôi hành vi bất chính, tư tưởng lạc hậu, nhận thức thấp kém, rất cần cô cảm nhiễm...”
Phương Hủy Đình nghe chóng mắt, thế nào mà xoay một vòng thành thề non hẹn biển rồi, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Soái Lãng không đợi được nữa, sốt ruột giục: “Hủy Đình, cái nhìn của cô về tôi rốt cuộc thế nào, cô có thích tôi không?”
....