← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 275 Trời sắp sập rồi, bốn phía tường giam. (1)

Vẫn cứ biết tên này mặt dày lắm, dày tới cái độ này cô vẫn không ngờ, có ai lại tỏ tình thô thiển như thế, nhưng với trình độ văn hóa của y, thực sự chẳng thể trông mong lãng mạn gì. Phương Hủy Đình hít sâu một hơi, đột nhiên làm một câu: “ Trước tiên đừng hỏi tôi, tôi hỏi anh, rốt cuộc anh thích chị cảnh sát hay thích tiểu học muội. Đừng giả vờ, anh biết tôi nói ai?”

“Cô nói Vương Tuyết Na à, tôi không thích cô ấy chút nào hết.” Soái Lãng đáp không cần nghĩ, cực kỳ phũ phàng.

“Nói dối, anh không thích mà cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra tổ chức triển lãm kim thạch, có phải để lấy trái tim của tiểu học muội không?” Phương Hủy Đình giọng chua lè.

Hả? Soái Lãng suýt nhảy dựng lên: “Đó là do cha tôi và Lão Trịnh hợp mưu làm chuyện xấu đấy chứ! Đừng nghĩ tôi có dụng tâm khác được không?”

Phương Hủy Đình bĩu môi: “Anh mượn chuyện công làm việc tư, tưởng tôi không nhìn ra à?”

“Công tư kiêm toàn là tính của tôi mà, cô chẳng phải không biết, như chuyện hôm nay tranh thủ kiếm thêm ít tiền thôi, tính tôi thích trêu đùa người khác, không có ý gì cả.” Soái Lãng không biết làm sao mà mình cứ mở mồm ra là nói dối lưu loát như thế được.

Phương Hủy Đình nheo mắt: “Thực sự không có à?”

“Thật, tôi quyết định rồi, từ giờ trở đi chỉ theo đuổi một mình cô thôi.” Soái Lãng hòng đánh lạc hướng: “Cô chưa trả lời, tôi biết cô thích tôi, chẳng qua cô không dám thừa nhận.”

“Ai nói tôi không dám thừa nhận, có gì mà tôi không dám, tôi thích đấy thì sao?” Phương Hủy Đình đang cãi nhau quen đà, lập tức phản bác lại Soái Lãng, nói ra một cái mới biết hớ rồi, nhưng cố nén xấu hổ, hếch mặt lên thách thức.

Soái Lãng mừng rỡ vô cùng, thật rồi, trước giờ y đã có cảm giác đó, nhưng chính miệng Phương Hủy Đình nói ra ý nghĩa khác hẳn, thừa thế định làm một cái ôm kích động, nhưng ngón tay Phương Hủy Đình xỉa ngay trán y.

Phương Hủy Đình lúc nào cũng đề cao cảnh giác với tên này: “Đừng chơi trò trẻ con đó, thích thì thích, tôi phải làm rõ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Anh và Vương Tuyết Na.”

“Không có, thực sự không có quan hệ gì mà.” Soái Lãng đau khổ nói, y cũng muốn có lắm mà không có cơ hội, tiểu học muội và y rõ ràng là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

“Nói bậy, hôm đó tôi an ủi Tuyết Na, hỏi chuyện hai người, cô ấy nói anh là bạn trai cô ấy.” Phương Hủy Đình trừng mắt lên.

“Không có, tuyệt đối không có, Tuyết Na rất đơn thuần, nên tôi thích trêu cô ấy, cô ấy cũng không coi là thật, trước giờ chỉ coi tôi là học trưởng thôi mà.”

“Thế à, hình như vị học trưởng ấy phi lễ cô ấy, giống như thủ đoạn thường dùng với nữ nhân ấy, có phải ôm rồi cưỡng hôn, hay làm chuyện xấu khác không?”

Á, cái đó cũng kể à, Soái Lãng có chút khẩn trương, bị chọc đúng tâm sự rồi, làm sao bây giờ, khi đó có làm thế thật nhưng mà rốt cuộc không có hiệu quả mà, chẳng lẽ tiểu học muội rung động rồi.... Làm sao bây giờ? Tiểu học muội và chị cảnh sát, chọn ai bây giờ?

Từ khi nào mà ca ca lại thành miếng bánh thơm phức như thế?

Soái Lãng không biết làm sao, nhưng Phương Hủy Đình nhìn vẻ mặt đó là biết rồi, chỉ tay: “Xéo.”

Còn định nói gì, Phương Hủy Đình mặt lạnh tanh vặn chìa khóa nổ máy, vẫn chỉ một chữ đó: “Xéo!”

Soái Lãng cạch một tiếng mở cửa, chân vừa chạm đất, xe đã rồ một tiếng lao đi, làm y lảo đảo, khi quay đầu lại thì xe đã phóng một quãng xa rồi.

Gãi gãi đầu, gãi gãi tai, Soái Lãng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hôm nay ca ca mới biết có hai em gái thích mình, nhưng thoáng một cái liền trắng tay rồi.

Lúc thì nhớ tới tiểu học muội ngốc, không phải thực sự đi kể chuyện mình cưỡng hôn chứ. Vốn tổ chức triển lãm này cũng có ít ý đồ riêng thật, ai mà ngờ học muội cho rằng mình và Phương Hủy Đình lăng nhăng, Phương Hủy Đình lại nghĩ mình và tiểu học muội không thanh bạch. Hay rồi, vốn cả hai đều xa xa gần gần, giờ thì đứt hẳn.... Tiền tiêu rồi, gái cũng mất rồi, chẳng được cái quái gì cả.

Lo được lo mất đi vài bước, lúc thì là bóng dáng đanh đá của Phương Hủy Đình, khi là vẻ thanh thuần của tiểu học muội, đúng rồi, mình thích ai hơn?

Ca ca cũng một thời thuần tình lắm, sao giờ lại ra thế này?

Lại đi thêm vài bước, dừng lại, Soái Lãng đấu tranh tư tưởng kịch liệt đã có kết quả, mình thích cả hai, chọn cái đếch, cứ lừa được em nào về hay em nấy.

Quyết định xong rồi lòng nhẹ nhõm hẳn, cầm điện thoại lên, dù sao cứ phải giải quyết cái họa trước mắt đã mới tới chuyện khác được ….

Một trang, lại một trang nữa từ từ lật qua, lật rất chậm, lật rất kỹ, kỹ tới giám đốc Tiết mồ hôi lạnh đầm đìa, như có gai sau lưng, thiếu tự nhiên cựa người.

Không ngờ tổng ngân hàng tỉnh và phòng cho vay của thành phố đồng thời xuống, cũng không ngờ bọn họ chẳng hỏi han như mọi khi, mà trực tiếp đòi xem tài liệu thế chấp của điện tử Lập Tấn. 5 người, đã xem tới hai ba lượt, vô cùng kỹ càng.

Thẩm tra nội bộ tuy thường xuyên có, nhưng chưa bao giờ sớm thế này, gấp thế này, hơn nữa lại tra kỹ như thế, kỹ tới mức làm giám đốc Tiết hết sức bất an, không biết mình có qua được chuyến này hay không?

Mặc dù tất cả các khoan vay không thể đúng quy định 100%, mặc dù phía ngân hàng cũng không yêu cầu tất cả phải làm thật hoàn mỹ, nhưng có một điểm tối quan trọng, thà cho bại gia tử vay, chứ không có người nghèo vay. Vì bại gia tử còn có cái mà bại, chứ còn người nghèo chẳng có gì mà lấy. Giám đốc Tiết tự an ủi bản thân, gia nghiệp Lập Tấn lớn như thế, dù có chỗ không đúng quy củ thì vẫn trong phạm vi có thể tiếp nhận được...

An ủi, tự an ủi bản thân, giám đốc Tiết yên tâm hơn vài phần, đúng lúc này một vị lên tiếng, là một nữ nhân của ban thanh tra tỉnh: “Giám đốc Tiết, thẩm hạch tài sản của Lập Tấn quá cao rồi, khu khai phát ở ngoại ô, đất ở đó chỉ có thể dùng cho công nghiệp, các anh lại lấy giá đất hiện hành để tính, vậy là không thích hợp.”

“Xử trưởng Trương, chính vì thế mà chúng tôi mới thực hiện giám sát tài khoản, bọn họ chi ra đều do chúng ta làm thay, đề phòng họ đem tài chính dùng vào việc khác. Bây ra chi ra có 170 triệu, ngang với tài sản tối thiểu của Lập Tấn.” Giám đốc Tiết ổn định lại tinh thần, kiếm một cái cớ thật thuyết phục.

“Thủ tục tài sản thế chấp không rõ ràng, chỉ có hợp đồng bán ra mà không có chứng minh quyền sở hữu, chẳng may xảy ra chuyện, chúng ta không thể đòi nợ.” Nữ thanh tra kia bới móc.

“Chuyện này, đối phương hứa sẽ nhanh chóng cung cấp giấy tờ hữu hiệu, vì tiền trả rồi, nhưng làm thủ tục tương quan cần chút thời gian.” Giám đốc Tiết yếu ớt đáp, đây là vấn đề lớn nhất, nếu không có vấn đề này thì đã qua ngon lành rồi, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện trong nghề này là thế, người ta giấy tờ đầy đủ thì hắn không có lợi lộc gì.