Q2 - Chương: 277 Trời sắp sập rồi, bốn phía tường giam. (3)
Thai Bác Văn không biết nhất cử nhất động của mình đều bị giám sát, viên cảnh sát vừa ngáp vừa gọi điện: “ Đội trưởng Tục, ra rồi, mang theo hành lý, chắc là chuẩn bị đi.”
Hình ảnh được gửi về trung tâm cảnh sát mạng, dựa theo camera giao thông thời gian thực, có thể thấy phương hướng chiếc xe giám sát là đường cao tốc Kinh Châu.
Chuyện đã tới lúc mấu chốt rồi, nhưng nhiều bố trí còn chưa theo kịp.
Ngân hàng còn đang tranh cãi với sở tỉnh, họ vừa muốn biết chi tiết nội tình, lại không muốn điều tra, khẳng định là đã có hành động ngầm, nhưng hành động quá chậm, người ta sắp chạy mất rồi. Mà phía Hoa Ngân cũng phản ứng không kịp, còn đang vội vàng chạy tới điện tử Lập Tấn kia kìa.
Trịnh Quan Quần lại lần nữa xem đồng hồ, đã 9 giờ 40 rồi, mười phút nữa là mục tiêu sẽ lên đường cao tốc, thế mà lúc này chưa cho lập án, cũng chưa có lệnh bắt, không thể nào nhào tới bắt như nghi phạm bình thường, người ta vẫn là thương nhân thanh bạch, có bắt về cũng chẳng thể đưa vào trình tự.
Tất cả vụ án phải đi theo từng bước, nhưng tội phạm lại không đợi trình tự, đó là khe hở tư pháp, cũng là chuyện bất đắc dĩ.
“Cứ bắt về hẵng tính.” Hình Ái Quốc đề nghị.
“Không thể bắt.” Soái Thế Tài ngăn cản: “Ngân hàng không báo án, Hoa Ngân chưa bao giờ giải quyết tranh chấp bằng pháp luật, chúng ta bắt người một cái sẽ có kẻ công kích chúng ta, với lại cậu bắt về thì xử lý thế nào? 300 triệu bốc hơi rồi, ai phụ trách, khi đó sẽ có người chất vấn, vì sao biết hắn có hành vi phạm pháp mà không ngăn cản?”
“Vậy thì phải làm sao? Xử trưởng Trịnh, rời đường vành đai chính là đường cao tốc, hắn chuẩn bị lái xe chạy rồi.” Hành Song Thanh sốt ruột.
“Lão Soái, anh bảo phải làm sao?” Trịnh Quan Quần dù sao cũng thiếu kinh nghiệm cơ sở, thỉnh giáo.
Lão Soái chỉ chiêu: “Cách trạm thu phí cao tốc 3 km có đồn cảnh sát Đường Trang, kiếm vài người làm công lâm thời bắt hắn.”
Trịnh Quan Quần hiểu ra ngay, vội chỉ huy: “Báo cho đồn công an Đường Trang phối hợp, chặn chiếc xe có hiềm nghi ăn trộm.”
Người làm công lâm thời ở đây chính là hiệp cảnh, cách cũ thôi, bắt đúng tất nhiên có công, bắt sai thì khai trừ hiệp cảnh là xong. Phương Hủy Đình há hốc mồm nhìn Lão Soái, chợt nhận ra hai cha con này giống nhau lắm, mỗi lần xuất chiêu đều là trò xấu.
......................................................................
Mấy chữ lớn "Trạm thu phí đường cao tốc Đường Trang" đã trong tầm mắt, Thái Bác Văn ung dung lái xe, dọc đường không gặp cản trở nào, tâm tình thoải mái hơn vài phần, dù thế nào cũng có hơn 100 triệu thu nhập, lại đội nón xanh cho một đám ống chủ lớn, đây là một chuyến đi thành công.
Còi cảnh sát... Đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Thai Bác Văn có chút hoảng loạn, có điều lập tức trấn định, cảnh sát chưa bao giờ là đối tượng cần lo lắng. Nhìn về phía trước, thấy một chiếc xe cảnh sát từ lối rẽ đi ra, chặn đường đi, làm động tác dừng xe.
Xe từ từ giảm tốc độ, cách cảnh sát 5 mét, Thai Bác Văn nhận ra đó là hiệp cảnh, hiệp cảnh chừng 20 tuổi đi tới quát: “Xuống xe.”
“I'm sorry …. có chuyện gì sao?” Thai Bác Văn tuôn ra tràng tiếng Anh trước rồi mới dùng cái giọng lơ lớ nói vài câu tiếng Trung, hắn biết cảnh sát trong nước ngại món này, không thích đụng chạm với người nước ngoài.
“Bảo xuống là xuống, phun rắm nước ngoài làm cái gì?” Hiệp cảnh hành vi cực kỳ lưu manh.
Chiêu ngoại ngữ không ăn thua, Thai Bác Văn khách khí nói: “Đồng chí, tôi đâu có vi phạm luật giao thông.”
“Ai bảo anh vi phạm? Chúng tôi hoài nghi anh lái xe không bằng, gần đây tình trạng dùng giấy tờ giả vô cùng nghiêm trọng... Mang ra đây.” Viên hiệp cảnh chẳng khách khí gì, đây là công việc đồn trưởng an bài, phải làm cho ra làm.
Thái độ ngang ngược ấy làm Thai Bác Văn không còn cách nào ngoài hậm thực xuống xe, đưa giấy tờ xe và bằng lái xe.
Viên hiệp cảnh cầm lấy nhìn trước nhìn sau rồi vẫy tay một cái, hai ba cảnh sát cao lớn đi tới, giơ bằng lái lên: “Xem xem, bằng giả đúng không?”
“Đúng là đồ giả.”
“Giả là cái chắc rồi, làm giả thế này quá thô thiển.”
“Xuống, xuống, nói năng tử tế không nghe, muốn chúng tôi bắt về à?”
Mấy hiệp cảnh khác nhao nhao lên.
Thai Bác Văn đắng miệng, đúng là tú tài gặp mù chữ mà, có lý tới mấy cũng không nói nổi, đành xuống xe, cầm theo ví, định hối lộ qua cửa.
Vừa xuống xe có người nói: “Xem xem, có công cụ trộm xe không?”
Thế là có hai cảnh sát chui vào xe, sau đó đóng cửa lại, rồ một cái phóng đi, Thai Bác Văn lớn tiếng gọi chạy theo vài bước nhưng sao kịp được, giờ mới biết bị lừa rồi.
Xe đã đi mất, viên hiệp cảnh roẹt một cái đưa cho thứ hóa đơn không biết là loại gì: “ Tới đồn công an Đường Trang lấy xe, nếu qua kiểm tra không phải xe ăn cắp sẽ trả lại cho anh.”
“Này, đồng chí cảnh sát, vậy tôi phải làm sao?” Thai Bác Văn nhìn ngang ngó dọc, không thấy thôn không thấy làng, chẳng biết là ở đâu.
“Cảnh sát chúng tôi bận lắm, ai mà rảnh quản anh thế nào, tự nghĩ cách đi.” Viên hiệp cảnh nói xong lên xe, nổ máy phả ra làn khói đen xì lạch bạch đi mất.
Thế là phú ông bị vứt giữa chốn đồng không mông quạnh, hoang mang tột độ, lúc nãy còn tưởng bị cảnh sát phát hiện nên bắt rồi, thế nào mà lại thành xe ăn trộm chứ? Chuyện gì thế? Thai Bác Văn có nghĩ vỡ đầu cũng không ra, đành coi mình gặp chuyện xui xẻo, ngơ ngơ đứng bên lề đường, học người nước ngoài giơ ngón cái lên xin đi nhờ, nhưng nơi này đâu giống nước ngoài, các loại xe phòng vèo vèo qua hắn chẳng để ý.
Cách đó hơn 1 km, đám Tục Binh nhìn thấy cười lăn cười bò, mấy người châu đầu thì thầm, gộp người hai xe vào làm một, một cái khác giả vờ là xe bình thường, đi ngang qua chỗ Thai Bác Văn phanh lại, thò đầu quát: “Mù à, định cống hiến cho công ty bảo hiểm hay sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi... Bác tài, tôi cho anh tiền, anh đưa tôi về thành phố được không?” Thai Bác Văn học khôn, nhét ngay vài đồng 100.
Ơ, 3 tờ, tiền này không đút túi riêng cũng phí, có bữa ngon rồi, mấy viên cảnh sát mừng lắm, hất đầu hàm ý, lên xe đi.