Q2 - Chương: 278 Phong vân tứ khởi, mạo hiểm kiếm lời. (1)
Hoa Nghệ Viên, sắp 9 giờ, một chiếc xe màu lam chở mấy công nhân lắp đặt dừng ở cửa triển lãm, Soái Lãng xuống xe chỉ huy mấy công nhân đem một tấm thép không rỉ có hoa văn đặt ở vị trí bắt mắt ở cửa, phát thuốc lá cho đám anh em được Bình Quả giới thiệu này.
Cái gì thế? Tất nhiên là tên nhà tài trợ rồi, Giải khát Phi Bằng, Mậu dịch Hoa Thái, Kiến trúc Tứ Phương, Vàng bạc Kim Bá Lợi, nhà hàng Gia Gia Nhạc... Một dãy biển nhà tài trợ bắt mắt treo lên làm Soái Lãng thấy theo chú cảnh sát đúng là dễ kiếm ăn thật.
Y là người làm ăn có chữ tín.
“Bày cái gì thế?” Có người sau lưng hỏi.
Soái Lãng quay đầu nhìn, tim nhảy một cái, môi run run, nhìn thấy tiểu học muội tóc hơi rối không thắt bím xuất hiện trước mặt, chỉ tay: “Em tự xem đi.”
Vương Tuyết Na cũng vừa mới tới, đi lên xem, Soái Lãng tim đập lộp bộp, hôm đó xẻo Tần Cách Phỉ một vố làm tiểu học muội giận, sau đó Phương Hủy Đình lại thì thầm hồi lâu, không biết có phải đem tác phong sinh hoạt có vấn đề của mình ra nói không? Có điều nhìn bộ dạng rất đơn thuần rất ngốc nghếch của tiểu học muội, hình như không giống nổi giận, cũng không giống oán hận, mà như không rõ nữa... sau đó Soái Lãng ngây đi, Vương Tuyết Na hẳn vừa gội đầu chưa lâu, mái tóc cực dài xõa xuống lưng, óng ả mượt mà, toát ra nét tươi trẻ dịu dàng. Bên dưới hai hàng mi cong vút là một đôi mắt tròn xoe, ngây thơ chớp chớp như đang tránh né một điều gì.
Như mùa đông chưa qua, mùa xuân đã tới, nếu không vì sao bốn phía lại bừng sáng ấm áp như thế chứ?
“Trừ công ty của dượng em ra thì...” Vừa quay đầu lại, giọng Vương Tuyết Na như mắc kẹt, thấy Soái Lãng nhìn mình như thằng ngốc, như đứa bé nhìn kẹo, bộ dạng thèm thuồng, cô dẫm chân xấu hổ: “Anh ngây ra cái gì thế hả?”
“Hả? Anh có ngây ra đâu.” Soái Lãng hoàn hồn lảng đi: “A, Tuyết Na, sao em lại tới đây?”
“Hôm nay chỉ có một tiết, em xin nghỉ... Cha em có tiết không tới.” Vương Tuyết Na nói qua loa một câu, nhìn Soái Lãng ngập ngừng: “Hôm đó...”
“Hôm đó...” Soái Lãng cũng nói, ai ngờ cùng một câu giống tiểu học muội, bốn mắt nhìn nhau, toàn thân bủn rủn: “Em nói trước đi.”
Vương Tuyết Na xoắn tay vào nhau: “Không có gì, hôm đó, hôm đó em không nên hoài nghi anh, chị Phương nói với em rồi, số tiền đó không phải anh lấy đi.”
“Đương nhiên rồi, em không nên nghi ngờ anh, em xem anh giống kẻ thấy lợi quên nghĩa, thấy tiền mờ mắt à? Anh mà là loại người đó có đem cả trăm vạn ra tổ chức triển lãm này không? Có đi xin bao nhiêu tài trợ thế này không? “ Soái Lãng cực kỳ vô liêm sỉ dát vàng lên mặt, hiện giờ học khôn rồi, với em gái chính thống thế này, đừng tỏ ra quá vô sỉ, dù mình rất vô sỉ.
Y thà lừa tiểu học muội cả đời, còn hơn để cô thấy những thứ xấu xa trên đời này, nếu lừa đến khi nhắm mắt xuôi tay thì không tính là lừa đúng không?
Quả nhiên rất hiệu quả, Vương Tuyết Na ngại ngùng trách: “Sao anh không nói với em?”
“Không nói với em đương nhiên là có lý do... À phải, cô cảnh sát kia còn nói gì với em nữa?” Soái Lãng cẩn thận dò đường trước.
“Chị ấy nói có một vụ án, tìm kiếm một kẻ lừa đảo hiểu biết về kim thạch, vừa vặn nhân cơ hội triển lãm này làm luôn, chị ấy nói anh đang giúp đỡ cảnh sát.” Vương Tuyết Na không nhất định tin Soái Lãng, nhưng cô tin Phương Hủy Đình.
Soái Lãng làm ra vẻ không để ý: “ Vậy là em biết rồi, anh khỏi phải giải thích, con người anh từ nhỏ ghét ác như thù, chuyện nhỏ như vậy anh không muốn kể ra... Đương nhiên trong chuyện này anh cũng lợi dụng lấy việc công làm chuyện tư, chủ yếu giúp em và ông nội, truyền bá văn hóa truyền thống, còn cảnh sát chỉ thuận tay mà làm thôi. Chuyện này không nói với em là vì khi đó thực sự không biết có người tới mua hay không, với lại phía cảnh sát dặn bảo mật.”
Nếu Soái Lãng miêu tả mình như chính nhân quân tử, quên mình vì nghĩa thì Vương Tuyết Na không tin, nhưng y thừa nhận lợi dụng làm việc tư thì cô tin rồi, còn quan tâm hỏi: “Thế bắt được tên lừa đảo chưa?”
“Tạm thời chưa, lại đây, anh nói cho em cái này...” Soái Lãng kéo tiểu học muội vào góc kín, ghé tai nói nhỏ: “Hai cái xe sau triển lãm toàn là cảnh sát, bọn họ tiến hành giám thị nơi này đấy.”
“Hả? Thế à? Bảo sao mà anh hay mua nhiều hộp cơm như thế.” Cô bé ngoan Tiểu Tuyết Na nghe chuyện này kinh ngạc lắm, hồi hộp thò đầu nhìn.
“Chứ sao, đám gia súc đó ăn khỏe lắm, nhưng mà là cảnh sát vũ trang, người ta ăn nhiều mới đánh được, đúng không?” Soái Lãng lặng lẽ tiếp cận phía sau, gần như ôm tiểu học muội trong lòng mình, người lâng lâng, thơm quá, thật là thơm, một mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ, thật khiêu gợi khiến Soái Lãng ngứa ngày muốn làm bậy.
Tiểu học muội gật đầu như gà mổ thóc.
“Em xem phim bom tấn Mỹ chưa, thực ra cảnh sát Trung Quốc bắt người còn kinh hơn cảnh sát Mỹ, chỉ cần nghi phạm xuất hiện, sẽ từ hai cánh bao vậy, chặn cửa, lúc đó mọc cánh khó thoát.” Soái Lãng dang tay ra minh họa, sau đó khép lại ôm vai Vương Tuyết Na.
Vương Tuyết Na còn đang nhìn hai cái xe kia, cô cũng không hoàn toàn ngô nghê, thi thoảng thấy gương mặt lạ đi xung quanh, cô còn biết bảo an toàn là cảnh sát. Với người bình thường mà nói, cảm giác tham dự loại chuyện thế này, khiến cô kích động tới rối người.
Soái Lãng biết bây giờ hình tượng của mình trong lòng tiểu học muội đã cao lớn vĩ đại lắm rồi, tranh thủ cô đang kích động hỏi: “Tuyết Na này, hôm đó cảnh sát Phương còn nói gì với em nữa?”
“Không nói gì cả, chỉ bảo em bảo mật.” Vương Tuyết Na thì thầm kịch tính.
“Vậy là chỉ nói chuyện vụ án hả?”
“Vâng!”
Chát... Soái Lãng vỗ trán, mắc bẫy rồi, hiện giờ mới biết Phương Hủy Đình không hề hỏi chuyện tình cảm gì cả, chỉ dụ cung mình thôi... Hối hận rồi, hối hận tím ruột rồi, hôm đó mình chỉ cần kiên trì thêm một giây sẽ làm Phương Hủy Đình cảm động. Mẹ nó, cuối cùng để lộ tẩy, Soái Lãng thầm chửi bản thân dân lừa đảo chuyên nghiệp mà để dân nghiệp dư lừa.
“Sao vậy anh?” Vương Tuyết Na quan tâm hỏi.
“À...” Soái Lãng nhìn đôi mắt đen lay láy, chiếc mũi nho nhỏ xinh xinh hơi hếch lên, làm sắc tâm bùng lên, nghiêm túc hỏi: “ Cảnh sát Phương chẳng lẽ không nói với em hiện giờ khu này rất nguy hiểm à?”
“Không.” Vương Tuyết Na lắc đầu, có hơi run còn nhìn trái nhìn phải.
“Quá vô trách nhiệm rồi, lúc khác anh mắng cô ấy. À phải, còn gần hai tuần nữa mới kết thúc, em ngàn vận lần phải chú ý, chẳng may có gì bất thường thì phải chạy về xe ở phía sau, người ở đó tiếp ứng em, hiểu chưa?” Soái Lãng nói bằng giọng rất hình sự: “Hơn nữa, nếu không cần tới thì cố gắng đừng tới.”