← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 279 Phong vân tứ khởi, mạo hiểm kiếm lời. (2)

“Vâng, em biết, cha em cũng không cho em đến, dù sao giờ người cũng không nhiều, chẳng mấy chốc là kết thúc, ông nội em vui lắm, ông hoàn thành được tâm nguyện lớn trong đời, khỏe khoắn hẳn lên, cứ xem đi xem lại mấy phóng sự của ĐTH tỉnh...” Vương Tuyết Na cảm kích nói: “Cha em còn nói, khi nào anh tiện, cả nhà em mời anh một bữa để cám ơn.”

“Được... À, không, không được.” Soái Lãng trở mặt nhanh như chớp.

“Vì sao?”

“Anh đau lòng, cám ơn thì anh có thể không cần, nhưng không thể hoài nghi anh chứ, vậy mà em nghi ngờ anh làm chuyện này có ý đồ bất chính, có biết làm anh đau lòng thế nào không?”

Vương Tuyết Na cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Em, em xin lỗi.”

“Em biết anh rất thích em, đúng không, anh cũng biết em thích anh, như thế giữa chúng ta không thể tồn tại ngờ vực... Anh sao có thể lợi dụng em hay người nhà em để làm chuyện xấu được, em nói đúng không?”

“Người ta biết rồi.”

Soái Lãng rốt cuộc thú tính bùng phát, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tiểu học muội: “Lại đây, anh có chuyện này bí mật nói với em.”

Vương Tuyết Na máy móc đi theo, gần như bị Soái Lãng kéo ra sau bụi cây cao nửa người, sau đó Soái Lãng cảnh giác nhìn xung quanh xem có giam sát hay không, thần bí nói: “Em biết đồng hồ tận thế không nhân loại chỉ còn mười mấy phút nữa là dẫn tới diệt vong đấy.”

“Gì, anh mà cũng tin chuyện này à?” Vương Tuyết Na ngạc nhiên lắm.

“Chẳng may là thật thì sao, em không lo à?”

“Nếu ngày tận thế tới thì tất cả sẽ bị hủy diệt, còn có gì để lo nữa.”

“Đúng.” Soái Lãng lúc này mới đi vào chủ đề chính: “Ngày tận thế tới rồi, khi đó em còn chưa có bạn trai, chưa làm chuyện kia với bạn trai, anh lo lúc đó em sẽ nuối tiếc.”

Vương Tuyết Na đơ người mấy giây, sau đó hiểu chuyện kia là gì, nắm tay nhỏ vung lên đấm thùm thụp, kèm thêm một cước, cười mắng: “Anh thật đáng ghét, thật đáng ghét, biết ngay anh không nói được gì nghiêm chỉnh.”

“Ai bảo không, vậy bây giờ chúng ta làm chuyện kia, tránh em nuối tiếc...” Soái Lãng thấy Vương Tuyết Na định chạy, nhưng chạy thế nào được, vươn tay qua vòng tay thon nhỏ của cô kéo vào lòng.

“Anh hư lắm.” Hai thân thể dán sát vào nhau, Vương Tuyết Na hoảng loạn chống tay lên ngực y, vùng vẫy muốn thoát, cô biết tiếp tới không có chuyện gì tốt đẹp, lí nhí nói: “Buông em ra đi.”

Soái Lãng làm gì có chuyện buông, lần này y rất kiên quyết, ôm rất chặt, nhắm thẳng vào đôi môi hồng nhuận, hôn lên, nhấp nhẹ nhàng, mơn man. Thân thể Vương Tuyết Na thoáng run lên, rồi cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng trắng trẻo, làn da tựa như mỡ đông dần hiện lên sắc đỏ thẹn thùng, song không đẩy Soái Lãng ra.

Đây là tín hiệu tốt, hôn thế làm sao đã thèm Soái Lãng dần dần chuyển sang thô bạo, ngấu nghiến. Mà lần này Vương Tuyết Na không vùng vẫy, nhón chân lên, vòng tay ôm cổ Soái Lãng, vụng về hôn trả.

Oa oa oa.... Soái Lãng sướng mê người rồi, sướng muôn bay lên rồi, tay đưa xuống nắm lấy hai bờ mông vểnh của tiểu học muội, gần như nâng người cô lên để nụ hôn thuận lợi hơn. Hương thơm dìu dịu từ thân thể, da thịt mềm mại tươi non làm Soái Lãng chếnh choáng như uống rượu mạnh lâu năm, nụ hôn mang theo tính xâm lược mười phần, tay trái lặng lẽ men lên trên, tìm đúng chỗ tận tình vày vò, chỉ là tiểu học muội mặc quá dày, chẳng có cảm giác, không cam lòng luồn xuống dưới, lách qua mép áo ngoài, rồi áo len, chạm vào da thịt...

“Đồ đáng ghét, không được sờ vào trong áo em.” Tiểu học muội ngả người ra sau, tránh nụ hôn, nhéo tai y, mặt đỏ như lửa đốt, vì cái móng lợn của Soái Lãng luồn vào trong áo len của cô.

Soái Lãng nhìn tiểu học muội càng toát ra phong vị vốn có của nữ nhân, ánh mắt cô xao động như mặt nước hồ gợn sóng, đôi môi mọng đỏ bị y hôn đến ướt mọng, quyến rũ khôn tả, hơi thở của y cũng nóng lên, nhỏ giọng: “Anh không kìm được.”

Thực sự không kìm được, nói xong Soái Lãng chồm tới tiếp tục nụ hôn có được không dễ dàng này, dù không phải chưa từng hôn nhau, Vương Tuyết Na như chú mèo nhỏ lần đầu ăn vụng, có chút tò mò kích thích, vụng về nghênh đón nụ hôn của Soái Lãng. Hôn rất lóng ngóng, nhưng hôn rất say sưa, rất ngọt ngào, dần dần ngây ngất trong đó. Đột nhiên thấy lưng lại mát lạnh, biết ngay chuyện gì xảy ra, lần nữa né tránh nụ hôn, rất tức giận nhéo tai Soái Lãng: “Đáng ghét, lại mò vào trong áo người ta rồi.”

Nhìn tiểu nha đầu vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ như máu, cực kỳ thiếu tự nhiên, làm Soái Lãng cười khành khạch, cô bé này quá đơn thuần cũng có cái phiền, cứ thế này bao giờ mới đi được tới bước cuối cùng đây. Nếu ngày đó tới không biết sẽ mê người thế nào, khẽ mân mê những đầu ngón tay, nơi đó vẫn còn sót lại cảm giác mềm mại, ấm áp của da thịt thiếu nữ.

Vương Tuyết Na nhìn động tác đó thì thẹn quá hóa giận, đấm y, vừa thích, lại vừa ngại, hai tay ôm mặt, như làm chuyện gì xấu, sợ bị người ta biết.

“Tiểu Tuyết Na, cho sờ một cái thôi, anh ủ ấm tay trước rồi mới luồn vào được không?” Soái Lãng mặt dày vô sỉ dụ dỗ.

“Không phải vấn đề tay lạnh hay ấm.” Mặt Vương Tuyết Na đỏ muốn nhỏ máu rồi.

“Vậy tức là không có vấn đề gì rồi.”

“Anh thật đáng ghét.”

Hai người đang ngây ngất trong cảm xúc khác lạ của nam nữ thì điện thoại reo vang rất không đúng lúc, Soái Lãng định mặc kệ, nhưng Vương Tuyết Na giục, đánh phải nhận máy, nói ngắn gọn: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ tới.”

Vương Tuyết Na chớp đôi mắt to hỏi: “Có chuyện ạ?”

Soái Lãng không muốn đi lúc này, hậm hực nhìn trời cao mây trắng chửi, mẹ nó, trời sáng thật bất tiện: “Ừ, có chút vấn đề ở chuyện làm ăn, hay là em đi cùng anh đi.”

“Không được, em đã hứa với cha em hôm nay sẽ tới đây hỗ trợ.” Vương Tuyết Na rõ ràng là làm việc đáng tin hơn Soái Lãng, nói là làm rất có nguyên tắc.

“Ừ, vậy cũng được, nhưng ngàn vạn lần phải cẩn thận nhé, nhớ làm theo lời anh, có điều cũng đừng quá lo, cảnh sát ở nơi này không ít...”

Hai người ở sau bụi cây đi ra, cứ quyến luyến mãi, Soái Lãng dứt khoát kéo mạnh tay tiểu học muội, tiểu học muội không kịp đề phòng, bị Soái Lãng hôn chụt một cái lên trán rất to, cô xấu hổ ôm mặt chạy về triển lãm.

Soái Lãng cười toét miệng chạy ra đường bắt taxi, vội vàng rời đi.

Điện thoại do La Thiếu Cương gọi tới, chỉ một câu: Lập Tấn xảy ra chuyện rồi.