Q2 - Chương: 280 Phong vân tứ khởi, mạo hiểm kiếm lời. (3)
Không chỉ xảy ra chuyện, còn là chuyện lớn, ngân hàng đã tới, bốn cỗ xe, mười người, xách theo cặp công tác, đeo huy hiệu, xe chặn ngay cổng, một đoàn người áo đen giày đen cặp đen kéo ra, làm người khác sợ hãi. Bọn họ lên thẳng tầng 3 khu nhà xưởng, nhân viên khu văn phòng làm việc vẫn công tác bình thường, một vị trợ lý giám đốc và mấy chủ quản ra chiêu đãi, nghe nói là khoản vay có vấn đề, nhưng không ai biết vấn đề gì, gọi kế toán đến, kế toán tới cũng ù ù cạc cạc. Nhà máy chưa đi vào hoạt động, chỉ có một cuốn sổ, công ty mới chỉ bắt đầu hai tháng, sổ sách rất rõ ràng.
Người đứng đầu phía ngân hàng vỗ bàn: “ Đừng dài dòng, tôi muốn gặp đại biểu pháp nhân, không phải gặp người không liên quan.”
“Giám đốc không có mặt, chúng tôi chẳng thể làm gì.” Chủ nhiệm văn phòng là chàng trai trông tháo vát được dùng lương cao thuê về.
“Không có mặt từ lúc nào?”
“Hôm qua vẫn tới, hôm nay chưa thấy.”
“Vậy mau tìm hắn đi, hắn mà không xuất hiện chúng tôi sẽ báo án, tịch thu toàn bộ tài khoản để trả nợ.”
Người ngân hàng đã chặn phòng hội nghị, phía này công ty vừa thành lập, văn phòng giám đốc, phòng thị trường, phòng nghiên cứu phát triển cái gì cũng mới, bởi thế ngoài Thai Bác Văn ra không ai quyết được gì, vội vàng gọi điện cho hắn, nhưng bị một cái tát mạnh: Tắt máy.
“Mọi người nghe rõ đây, sáng ngày hôm nay Thai Bác Văn mà không ra mặt giải quyết vấn đề thì đừng trách chúng tôi phong tỏa toàn bộ tài sản, bao gồm xe cộ, phương tiện làm việc được công ty cấp.”
Vừa nghe nói vậy đám đông phẫn nộ, kéo tới bao vây quát tháo.
“Bằng vào cái gì mà bắt xe của chúng tôi, chúng tôi còn trả tiền mua xe cho công ty đấy.”
“Đúng thế, chẳng lẽ giám đốc không tới, các người cướp công ty à?”
“Cái gì mà vay với không vay, công ty lớn thế này, giá trị mấy trăm triệu, còn thèm nợ 100 triệu của các người hay sao?
“Đừng vô lý, các người gây chuyện, chúng tôi báo cảnh sát.”
“Thừa lời với bọn chúng làm gì, gọi 110 đi.”
Loạn rồi, người trong phòng một lòng chống đối, người ngoài phòng muốn nhảy vào nói lý, chẳng ai biết ai nói cái gì. Tuy công ty mới lập không lâu, nhưng vừa bố trí nhà ở lại trợ cấp mua xe, cung cấp nhiều ưu đãi, tổng giám đốc là người nước ngoài, tác phong làm việc rất tốt, hòa nhã rộng rãi, ở Trung Châu khó tìm việc tốt hơn, tất cả đều ủng hộ ông chủ vô điều kiện.
Khi đám nhân viên ngân hàng bị số người đông gấp ba lần áp đảo, liên tục thu hẹp phạm vi phòng ngự thì mười mấy chiếc xe đi vào sân, xe tư, xe thương vụ, xe van, sau đó một đám người kéo ra. Toàn bộ mặc đồng phục bảo an, tính sơ qua cũng năm sáu chục người được một người cao lớn tóc húi cua chỉ huy đâu vào đó, phân chia ra nhà xưởng, kho hàng, tầng lầu, không lâu sau có tiếng bước chân rầm rập lên tầng ba, người đứng đầu không khách khí như người ngân hàng, cầm tờ giấy photo tuyên bố: “ Không được nhúc nhích, ai về chỗ nấy, Lập Tấn nợ Hoa Ngân chúng tôi 150 triệu, gọi Thai Bác Văn ra đây nói chuyện.”
Tất cả sửng sốt nhìn đoàn người đi vào, chân dạng ra, hai tay nắm vào nhau đặt trước bụng, mặt mày lạnh tanh. Mấy nhân viên văn phòng nào bao giờ gặp thế trận này, từ từ lùi lại.
Ai cũng nhận ra đám bảo an mới tới khác hẳn người ngân hàng, vì thế chỉ có vị chủ nhiệm văn phòng có chút sợ hãi nói: “Giám đốc tắt điện thoại rồi, còn chưa tới.”
Tức thì hắn bị ném sang bên, người đứng đầu nói lớn: “Vậy thì tất cả về văn phòng đợi đi, khi nào người tới khi nào vấn đề giải quyết thì chúng tôi đi, nếu không tới, chúng tôi tiếp quản nơi này.”
Lúc nãy chỉ có người bên ngân hàng thì còn cho rằng là sự cố gì thôi, giờ đâu ra có đám người hung dữ này, ai cũng biết là có vấn đề rồi, người sợ hãi về văn phòng, người lén lút báo 110.
Vị chủ nhiệm bộ phận vay vốn của ngân hàng đi lên, chỉ này quát: “Này, này, các anh là ai, ai cho các anh tiếp quản?”
“Vậy thì ngăn cản xem.” Đối phương phất tay một cái, mấy bảo an xông tới, huých tung cửa phòng giám đốc, hắn nghênh ngang đi vào.
Lại thêm một lúc nữa, cảnh sát 110 tới, bốn vị cảnh sát lên lầu, nhìn sơ qua tình hình thì biết mình không xử lý nổi rồi, huống hồ người ta cũng đâu gây chuyện.
“Trung tâm chỉ huy không phát sinh ẩu đả, xí nghiệp thiếu nợ, ông chủ bỏ chạy, chuyện này chúng tôi không quản được.”
Cùng lúc đó ngoài công ty Lập Tấn, có một người ngồi ở chân tường thập thò quan sát, chính là La Thiếu Cương. Từ khi Soái Lãng tưởng chừng bị mình hại một vố phải chạy trốn rồi lại đàng hoàng quay về, không chỉ khống chế khu phong cảnh Hoàng Hà chặt hơn trước, còn vươn xúc tua ra khu phong cảnh khác, hắn không dám trái ý nữa rồi, sợ tên gian nhân đó cắt đường làm ăn.
“A lô, mày ở đâu, mau lên, năm sáu chục người đấy... Còn phải nói à, đòi nợ chứ sao... Cái gì, mày không tới nữa? Con mẹ mày, mày không tới bảo tao canh ở đây lạnh cảm mẹ nó rồi...”
Chửi xong cất điện thoại, co ro ngồi đó, Soái Lãng không tới, cũng không cho hắn đi.
..........................................
Soái Lãng vì sao không tới? Vì y đánh hơi được một cơ hội tốt.
Lúc này Soái Lãng đang đứng ngây ra nhìn một tòa nhà, đây là một cơ hội phát tài, tầng sáu tòa nhà này là tổng bộ của Cty săn đầu người Duệ Sĩ, Liêu Hậu Khanh ở trên đó. Soái Lãng cân nhắc rất lâu, không chắc có thể ép mỡ của tên đó không, theo Lâm Bằng Phi nói, Lập Tấn Thai Bác Văn là do Liêu Hậu Khanh giới thiệu cho Thượng Ngân Hà, còn phụ trách tuyển dụng, nếu là thế, cửa thành bốc cháy, đây sẽ là con cá lớn nhất bị vạ lây.
Đáng thử, thời cơ không thể bỏ lỡ... Soái Lãng cuối cùng đã quyết định, đi vào thang máy, lên thẳng tầng 6, thế nào mà em gái tiếp tân còn chút ấn tượng với Soái Lãng, thế nên tán gẫu vài câu liền thuận lợi tới văn phòng Liêu Hậu Khanh. Vị soái ca này đang tay chống cằm đi qua đi lại trước cửa sổ, chớp mắt Soái Lãng đã xác định phán đoán của mình, tên này biết Lập Tấn xảy ra chuyện rồi, đang cuống lên đây.
“Sao lại là anh, có chuyện à?” Liêu Hậu Khanh hồn vía để ở nơi khác rồi lơ đễnh hỏi.
“Nói thừa, không có việc tôi tới đây làm gì?” Soái Lãng thoải mái ngồi xuống.
“Tôi đang bận, có chuyện lúc khác nói.” Liêu Hậu Khanh bực mình, giờ hắn chẳng còn thiện cảm gì với Soái Lãng nữa, không có lợi ích gì mà, loại người cặn bã này tránh xa là hơn.
“Ông anh, tôi tới cứu anh đây, đẩy ân nhân cứu mạng đi thế à?” Soái Lãng tặc lưỡi.
“Cứu tôi, bằng vào cậu à? Biết tôi đang lo chuyện gì không?” Liêu Hậu Khanh khinh bỉ.
“Không phải đang lo chuyện gì, mà là đang sợ một người thôi.” Soái Lãng nheo mắt cười, nhả chữ nhẹ nhàng: “ Thượng Ngân Hà!”