← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 281 Phong vân tứ khởi, mạo hiểm kiếm lời. (4)

Vừa nghe thấy cái tên đó, Liêu Hậu Khanh có tật giật mình, hỏi gấp: “Anh biết gì?”

Soái Lãng cười khẩy, điệu bộ như thế có quái gì mà tôi không biết: “Lão Liêu, bằng vào mấy cái trò của anh, tôi lại chẳng biết thừa à? Anh nhận tiền của Thịnh Tiểu San, đẩy Lôi Hân Lôi vào hố lửa, giờ cô ấy chạy đi đâu rồi, tôi còn không biết … Thôi, chuyện cũ, tôi không thèm nói, sau anh lại nhận tiền của Thai Bác Văn giới thiệu hắn cho Thượng Ngân Hà... Lão Liêu, anh nghĩ tiền gì cũng có thể kiếm được sao?”

Liêu Hậu Khanh làm bộ mặt hối hận: “Tôi đâu ngờ chuyện thành như thế, Soái Lãng, không phải tôi cố ý hại cậu, tôi cũng đâu ngờ, tôi cũng không định hại Lôi Hân Lôi, tất cả do Thịnh Tiểu San làm, tôi chỉ là người giới thiệu.”

“Tôi đã nói chuyện cũ bỏ qua mà, nhưng mà lần này anh lại chọc vào người không nên chọc vào, đã nghĩ tới hậu quả chưa?” Soái Lãng hạ thấp giọng, như thể mình nắm mọi bí mật trong tay: “ Nghe đâu người ta mất hơn 100 triệu, đó là chưa kể tới tiền kẹt ở TTCK đấy, tính ra cũng vài trăm triệu, đây là số tiền đủ giết nhiều người lắm đấy, thế mà anh vẫn ngồi đây được cũng tài … nếu là tôi thì sớm bay tới Châu Phi rồi.”

Một câu thấu tim, Liêu Hậu Khanh đi vòng quanh, ai chẳng biết Thượng Ngân Hà có trong tay đám người vẫn kiếm sống bằng cho vay nặng lãi, người ta mà cho rằng hắn thông đồng lừa đảo thì không dám nghĩ tới hậu quả.

Đi được vài bước Liêu Hậu Khanh sực tình chạy tới bên Soái Lãng: “Anh, anh bảo tới cứu tôi.”

“Lại đây.” Soái Lãng ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn thì thầm vào tai: “Làm thế này....”

Liêu Hậu Khanh như con chó lấy lòng chủ, gật đầu liên hồi, cuối cùng mắt sáng lên ôm lấy Soái Lãng, suýt khóc: “Oa oa oa, anh là anh em tôi, anh là cha tôi, có chuyện này sao không nói sớm … trước kia tôi có lỗi với anh quá.”

“Này này...” Soái Lãng đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói: “Thứ này không thể tùy tiện cho anh, tôi phải mạo hiểm tính mạng mới thăm dò được, bất kể là ai lúc này mang tin tức này nói ra chính là huynh đệ của Thượng Ngân Hà, anh định lấy miễn phí à?”

“Không, không, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi lập tức trả cho anh.” Liêu Hậu Khanh vội tỏ thái độ.

“100 vạn.” Soái Lãng nhả ra số tiền nhẹ như không.

Liêu Hậu Khanh tái mào, thiếu chút nữa khóc luôn rồi, quỳ sụp xuống: “ Người anh em, anh ép tôi nhảy lầu à, tôi đi làm công cho người ta có được bao nhiêu, anh mở miệng một cái tôi phải nhịn ăn nhịn uống năm năm.”

“Vậy thì không còn gì để nói nữa, tôi nói cho anh nơi Thai Bác Văn thao tác đấy, anh biết số cổ phiếu đó trị giá bao nhiêu không? Hàng trăm triệu... Anh không cần thì thôi đi, tôi đi tìm Thượng Ngân Hà, đừng nói 100 vạn, mấy trăm vạn hắn cũng đưa tôi không chớp mắt... Đi nhé!” Soái Lãng đứng dậy đi luôn.

Liêu Hậu Khanh nhào tới ôm chân Soái Lãng: “Đừng đừng người anh em, cứu người như cứu hỏa, 100 vạn, tôi chuyển, tôi chuyển...”

“Chuyển khoản trước đi, lát nữa cho anh xem tiền trong tài khoản của tôi, nếu tin tức có gì sai lầm, tôi đền anh gấp đôi... Chuyện này tính thời hạn thấp, Thượng Ngân Hà tinh lắm, hắn mà tự tìm ra thì anh không bán được tí ân tình nào, hắn còn tìm anh tính sổ...” Soái Lãng rút chân ra.

Liêu Hậu Khanh khác gì bị người ta dùng dao cùn cắt thịt, nhưng sợ hãi còn lớn hơn, nhào tới máy vi tính ở bàn làm việc, hỏi tài khoản của Soái Lãng sau đó chuyển tiền. Soái Lãng kiểm tra xong lấy giấy viết một địa chỉ xiêu vẹo ném lên bàn, hoàn thành giao dịch.

Vì thế khi Thai Bác Văn còn chưa được vị "cảnh sát tốt bụng" chở về thành phố, trong màn hình giám sát tiểu khu thôn Tiểu Doanh đã xuất hiện chuyện lạ, có hai đội trang phục bảo an chạy lên tầng 4 nơi thao tác cổ phiếu. Cảnh sát phụ trách giám sát há hốc mồm nhìn đám bảo an xông vào, đấm đá đám người đang ngồi ôm máy tính, đang tra hỏi gì đó, khỏi nói cũng biết là mật mã rồi, xem ra là mất tiền nên mắt đỏ ngầu rồi.

Còn lúc ấy Soái Lãng đút tiền trong túi ung dung về Hoa Nghệ Viên, trêu chọc tiểu học muội, buổi trưa còn định mời cô tới nhà hàng, buổi tối đi chợ đêm, đầu chật kín kế hoạch chinh phục trái tim thuần khiết đó. Trong mắt Soái Lãng, phải sắc tiền song thu mới là đại viên mãn, giờ thiếu một nửa.

Cũng cùng lúc ấy, Thượng Ngân Hà đang liên tục điều động nhân mã, được tin tức từ chỗ Liêu Hậu Khanh, phái người tới, xác thực có hơn 2,7 triệu cổ phiếu chưa bán, đáng tiếc hiện giờ cổ phiếu giảm kịch sàn khó bán được, song có thể thu hồi bao nhiêu chưa biết. Chưa bao giờ nghĩ tới, có người ngay dưới vành mắt hắn chơi trò một cô con gái đem gả hai lần.

Tiếp đó thì Thai Bác Văn về rồi, cứ hồ đồ bị người ta đưa rời khỏi đường cao tốc về tới thẳng cổng công ty, rồi lại hồ đồ bị người ta bao vây xô đẩy vào văn phòng làm việc....

Một hình ảnh không âm thanh thoáng qua màn hình giám sát, có lẽ lúc này đây trong lòng nhiều người đều có một loại cảm giác phức tạp. Nửa tháng trời giám sát, truy lùng, điều tra, mỗi lần hình ảnh truyền về đều là chốn ăn chơi giải trí khét tiếng của Trung Châu, không có mỹ nhân làm bạn thì cũng là danh nhân tháp tùng, so với cảnh tượng bây giờ khác biệt như trời với đất.

“Sẽ không có chuyện gì chứ, tôi đếm rồi, riêng người của Hoa Ngân đã có tới 63, nhìn tình thế này thì không đạt mục đích ắt không bỏ qua.” Hành Song Thành hơi sợ quay đầu nhìn đám lãnh đạo đứng sau lưng, dù sao người là do cảnh sát bọn họ đích thân đẩy vào miệng cọp.

“Không đâu, toàn là hạng muốn tiền không muốn mạng, bọn họ biết tính mạng của Thai Bác Văn giá trị bao nhiêu, sẽ nắm chừng mực.” Soái Thế Tài trấn an.

Hình Ái Quốc cũng nói: “Hiện giờ không ai ngốc tới mức còn dùng bạo lực đòi nợ, có điều nếu không lấy được ra tiền thì Thai Bác Văn sẽ phiền toái to đấy.”

Đương nhiên là phiền rồi, lừa của người ta nhiều tiền như thế, lại lừa của đám vay nặng lãi, dùng ngón chân mà nghĩ cũng biết hắn thảm rồi.

Cảnh sát bọn họ cũng chẳng khá hơn là bao, thời gian qua tiến mỗi bước đều gian nan, dùng không biết bao thủ đoạn không chính thống, mà đi bước nào chỉ biết bước đấy thôi. Cũng giống như bây giờ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cơ cấu công an chịu trách nhiệm bảo vệ trật tự địa phương lại không có phản ứng gì, cảnh sát 110 có mặt 10 phút là rút. Vì khống chế tình thế phát triển, Hình Ái Quốc còn chỉ huy người của mình lấy thân phận người thường báo án lên phân cục công an khu khai phát, nhưng một tiếng trôi qua mà chẳng thấy cảnh sát tới.

Làm sao đây?