Q2 - Chương: 282 Sơn trùng núi lặp, lối về ở đâu. (1)
Chuyện đang đi về phía mất khống chế, Trịnh Quan Quần nhíu chặt mày, lại lần nữa hỏi tình huống phía tiểu khu thôn Tiểu Doanh, qua hình ảnh mơ hồ có thể thấy một người đang chỉ huy thủ hạ chăm chỉ công tác. Công tác gì? Tát người tra hỏi.
Lại một chuyện quá ngoài dự liệu, vốn tưởng cái hang ổ này là vật trong túi rồi, không ngờ vào lúc quan trọng lại xảy ra biến cố. Lúc này nếu hành động sẽ kinh động tới Thượng Ngân Hà và một người khác khả năng đang quan sát, lúc đó tổ chuyên án sẽ ở vào thế bị động tiếp nhận củ khoai nóng. Nhưng nếu buông tay nhìn đám người cặn bã hoành hành, lại khiến người mặc cảnh phục bọn họ có cảm giác phẫn uất tràn ngập trong lòng.
“Đừng nhìn tôi, chúng ta là cảnh sát, không có mệnh lệnh không có quyền dùng tới công khí quốc gia.”
Lão Trịnh như đọc được ý nghĩ của những người khác, dùng giọng điệu cực kỳ quan liêu nói: “ Lão Soái, tiền hết rồi, thế thân cũng bị giữ ở Trung Châu, tôi đang nghĩ, nếu như Đoan Mộc Giới Bình phát hiện sự thể phát triển tới mức độ này, hắn sẽ có tính toán gì? Liệu hắn có trực tiếp làm một vụ báo thù mang tính hủy diệt rồi bỏ đi không?”
“Giờ chúng ta tính xem, mục đích ban đầu của hắn cơ bản đạt được, những người kết minh lừa hắn ở hội đấu giá đều bị hắn kéo xuống nước, giúp hắn đẩy giá cổ phiếu, thành đá lót đường, không những mất tiền còn không ít tình nhân vợ bé dâng lên cho người ta... Nhưng anh để ý một điểm không? Vì sao hắn lại chĩa thẳng mũi giáo về phía Thượng Ngân Hà? Thượng Ngân Hà đâu xuất hiện ở hội đấu giá, chỉ vợ hắn xuất hiện qua như khách mời, không mua bán gì đáng kể, vì sao lại thành mục tiêu chính?”
Í, vấn đề mới xuất hiện rồi, mọi người sực tỉnh rồi lại hoang mang, trong toàn bộ danh nhân của Trung Châu, Thượng Ngân Hà thuộc loại kín tiếng, ít xuất hiện trước công chúng. Dù sao quá khứ chẳng mấy vẻ vang gì của hắn, thực sự không tiện chường mặt ra. Nhưng ở trong vòng tròn người có tiền, hắn chính là nhân vật có thể hô phong hoán vũ.
Vấn đề xuất hiện rồi, nhưng lời giải không có, Thai Bác Văn sớm muộn cũng khai ra, nhưng nếu hắn khai ra, há chẳng phải Đoan Mộc Giới Bình chuốc thêm một tử địch?
“Chuyện này tôi cũng có chút suy nghĩ, song không biết có đúng không.” Không ngờ người lên tiếng lại là nghiên cứu viên kinh tế luôn tới xóa mù cho họ.
Lão Trịnh đang lo không có ai thảo luận, nhiệt tình nói: “Mời.”
“Có thể suy xét vấn đề từ phản ứng dây chuyền, theo thống kê không đầy đủ thì trên toàn quốc nửa đầu năm quy mô vay vốn dân gian đạt tới 30 tỷ. Tuy vay ngân hàng lãi suất thấp, thời hạn dài, nhưng khuyết điểm chí mạng là thẩm hạch nghiêm, nên tính kịp thời không tốt, nhiều xí nghiệp dân danh khi gặp khó khăn tài chính đã tìm tới khoản văn dân gian, có thể gọi là vay nặng lãi.”
Nghiên cứu viên biết những người này kiến thức kinh tế không cao, lại giải thích: “Mặc dù ai cũng biết đây là cách uống thuốc độc giải khát, nhưng vì sự phát triển tồn tại vẫn phải hợp tác với họ, khi mối liên kết này ngày một chặt chẽ, chẳng may một nhà có vấn đề, sẽ gây ra phản ứng dây chuyền.”
“Phản ứng dây chuyền thế nào?” Lão Trịnh sốt ruột hỏi.
Nghiên cứu viên cố gắng giải thích thật ngắn gọn dễ hiểu: “Ví như, người vay nợ không trả được tiền, tiếp theo là xí nghiệp đổ bể, tài sản thanh lý, công nhân thất nghiệp. Đó là nhẹ nhất rồi, nặng hơn nữa là xí nghiệp này còn nợ xí nghiệp tương tự dẫn tới đổ bể tập thể. Nặng hơn nữa là trong tay người cho vay không còn tiền, mọi người nghĩ tiền của người cho vay ở đâu ra, chẳng qua là thông qua thủ pháp phi pháp huy động vốn dân gian, thậm chí khả năng là của chính phủ.”
“Tiền không bao giờ là có được miễn phí, bọn họ giao tiền cho người vay nặng lãi là để có được lợi ích lớn hơn, đây là vòng tròn quái ác. Ví dụ tôi là kẻ đứng đầu vay nặng lãi, tôi dựa vào vay tiền để có tiền, sau đó tôi đem đi cho vay với lãi suất cao hơn... Bất kỳ mắt xích nào ở đây xảy ra vấn đề đều có khả năng gây ra thảm họa kinh tế lớn.”
“Không nghiêm trọng thế chứ?” Hình Ái Quốc ngạc nhiên.
“Chỉ có thể nghiêm trọng hơn thôi, sự cân bằng giữa bọn họ rất mong manh, mọi người nghĩ xem, bên thứ ba cho vay biết tiền vốn của mình bị lừa, nhất định nóng lòng thu hồi tiền, bên cho vay nặng lãi sẽ dàng mạnh tay với bên vay tiền, thậm chí bất chấp mọi giá vãn hồi tổn thất. Nếu thu hồi được còn đỡ, chẳng may không thu lại được, chuỗi tài chính này đứt đoạn, cân bằng bị phá vỡ, sẽ liên lụy tới xí nghiệp vừa và nhỏ có liên kết chặt chẽ với họ, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, không ai tưởng tượng được đâu.” Nghiên cứu viên lắc đầu liên hồi.
Lão Trình đứng bật dậy: “ Giống, rất giống thủ đoạn của Đoan Mộc Giới Bình, giả sử Thượng Ngân Hà mất tiền ở chỗ Thai Bác Văn, bị những người cho vay phía sau thúc ép, hắn khả năng sẽ bất chấp đòi tiền từ người vay tiền khác dù chưa tới hạn.”
“Mà những người này đều mắc kẹt ở TTCK, không phải ép họ bán nhà bán cửa, có thể gây ra sự kiện chấn động xã hội, như thế phù hợp với bản chất thù hận xã hội của hắn... Lão Soái, chúng ta phải cho cả khả năng này vào suy tính, nếu đúng thế chúng ta sẽ phải làm sao?”
Khó rồi, Soái Thế Tài nhíu chặt mày, miệng lẩm bẩm để tôi nghĩ, thuốc lá hút hết điếu này tới điếu khác.
Ông thực sự đang nghĩ, Thượng Ngân Hà đúng là một mắt xích quan trọng, nhưng nếu nói hắn làm thế vì thù hận, vì trả thù xã hội e là vẫn chưa hết. Dù không có chứng cứ gì, nhưng tin vào trực giác của mình, Soái Thế Tài cảm thấy, ý đồ nhắm vào Thượng Ngân Hà quá mạnh, quá cá nhân …
Đoan Mộc Giới Bình chắc chắn còn che giấu mục đích khác đằng sau.
Tên này tính kế tầng tầng lớp lớp là đối thủ khó nhằn nhất mà ông từng thấy.
“Nói đi chứ anh Thai, đã sắp trưa rồi đấy...”
Trong văn phòng của Thai Bác Văn, ngồi trên ghế sô pha là một nam nhân mặt vuông mắt to mày rậm, tiêu chuẩn của người phương bắc, đó là Ngũ Quân Cường, lái xe của Thượng Ngân Hà, nghe nói là xuất thân quân ngũ, quả thật trông khí thế hơn đám đồng bọn nhiều.
Thai Bác Văn gian nan nuốt nước bọt, mặt đảo quanh, có sáu tên ngồi ở ghế sô pha, hai tên đứng ở cửa sổ, bốn tên gác cửa, đó là chưa kể bảy tám người ngân hàng, đám người này không gây chuyện chỉ đứng đó nhìn hắn chằm chằm.
Thai Bác Văn ớn lạnh từng cơn, song bề ngoài vẫn tỏ ra thoải mái: “Anh Ngũ, tôi và tổng giám đốc Thượng đã thương lượng, khoản vay này trả lợi tức theo tháng, tôi vay ba tháng, không thể nào mới hai ngày đã tới nơi đòi tiền chứ. Anh thấy tôi giống người vay tiền không trả à? Nếu không trả được tôi quay về làm gì?”