← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 283 Sơn trùng núi lặp, lối về ở đâu. (2)

“A, có bản lĩnh đấy, tới lúc nào rồi mà còn nói dối không chớp mắt.” Ngũ Quân Cường hơi ngả người tới: “Vậy anh lấy cái gì mà trả đây?”

“Tôi có chuyện làm ăn, tôi có tài sản quy mô lớn, tôi còn có tiền gửi ở tài khoản hải ngoại, chẳng qua có hơn 100 triệu mà thôi, chẳng lẽ không trả nổi à?” Thai Bác Văn lúc này cũng chỉ có thể diễn trò tới cùng mà thôi.

“Đừng vờ vịt nữa người anh em, anh đã đem tiền vay ngây hàng đưa đi đâu rồi? Có phải đem rửa sạch rồi không? Có điều chuyện này cũng không phải do chúng tôi quản, nếu công an tìm tới thì họ không khách khí vậy đâu. Tiền vay chúng tôi đâu rồi, có phải cũng đem rửa rồi không? Chúng tôi mà tới muộn một chút chắc là ôm tiền trốn rồi nhỉ.” Ngũ Quân Cường gằn giọng.

Mặc dù tim đập như trống, nhưng bản lĩnh của Thai Bác Văn thực sự rất khá, bề ngoài vẫn bình chân như vại, còn thở dài: “ Anh Ngũ, tôi nói gì thì anh cũng không tin rồi, vậy để tổng giám đốc Thượng trực tiếp nói chuyện đi, cùng lắm cho tôi chút thời gian, tôi chuyển lại khoản vay. Có điều các anh làm cái gì đây, chỉ nghe nói thiếu nợ trả tiền chứ chưa từng nghe thấy thiếu nợ trả người.”

“Được, cho anh một ngày, tổng giảm đốc Thượng thì anh không cần gặp nữa đâu, ông ấy bảo tôi chuyển lời, lợi tức không cần, coi như ông ấy mù mắt, tiền vốn 143 triệu, trước khi trời tối phải chuyển lại cho chúng tôi, trước khi tiền đến, anh không thể rời khỏi tầm mắt chúng tôi …” Ngũ Quân Cường hất hàm.

Bên cạnh có một tên thủ hạ giúp Thai Bác Văn mở máy vi tính, đưa hắn di động, quát: “Mau lên.”

Ngũ Quân Cường nói thêm: “Số tài khoản, mật mã còn với cả người cần liên hệ, ghi lại hết cho tôi, nếu anh lãng phí thời gian của chúng tôi thì đừng trách chúng tôi lãng phí sinh mạng của anh.”

Một câu nói đùa nhưng Thai Bác Văn làm sao cười nổi, có vẻ kháng cự nói: “Anh đang hạn chế tự do nhân thân của tôi đấy, cùng lắm thì cái công ty này cho các anh đấy, riêng tiền đầu tư đã 300 triệu...”

Đuỳnh! Một phát, Thai Bác Văn hoảng hồn lách người né, một cái bật lửa ném vào tường, Ngũ Quân Cường trợn mắt nhổ phỉ một bãi nước bọt: “Con mẹ nó chứ lúc này rồi mà còn trợn mắt nói dối, mày thế chấp cho ngân hàng rồi bọn tao đòi bằng cái gì. Trước khi trời tối tiền chưa về thì mày khỏi về... Tiểu Cao, trông nó.”

Đối phương không nể mặt một cái, Thai Bác Văn mới biết đám người này đáng sợ, không dám khua môi mua mép nữa.

Nhìn tên mặt trắng co ro vài phần, Ngũ Quân Cường hừ một tiếng đi ra ngoài, rút điếu thuốc ra hút, dựa theo kinh nghiệm hắn biết loại cặn bã này khó đối phó nhất, nếu là người khác nợ vài trăm vạn còn dễ đối phó, cùng lắm lấy giấy tờ nhà lấy xe lấy tài sản. Nhưng cái thứ này từ ngoài tới, toàn bộ đi thuê, chẳng có gì ngoài đống dối trá, siết nợ vô cùng khó khăn.

Thật không hiểu nổi ông chủ lớn làm sao loại cho loại này vay tiền chứ, trước kia toàn chỉ cho người có gia có nghiệp ở bản địa vay thôi mà? Đang bực bội thì nghe thấy cách đó hai ba gian phòng có tiếng ồn ào, vừa chạy ra xem có một người đang lớn lối hô: “ Các người muốn làm gì, tránh ra, chúng tôi muốn gặp Thai Bác Văn, định hạn chế tự do nhân thân của chúng tôi đấy à? Nói cho các người biết, cùng lắm là chúng tôi báo cảnh sát, ra tòa giải quyết! Hoa Ngân ghê gớm lắm à, tôi không tin các người làm gì được chúng tôi, muốn tiếp quản nơi này à, đừng hòng, tránh ra.”

Đó là người của ngân hàng, đám này cũng không vừa đâu, Ngũ Quân Cường sợ xảy ra xung đột, vội ngăn cản bảo an chặn cửa, người đứng đầu bên ngân hàng cũng bạo gan, chỉ ngay Ngũ Quân Cường: “Anh là người chỉ huy ở đây chứ gì? Định làm gì hả?”

“Không biết lãnh đạo xưng hô ra sao?” Ngũ Quân Cường khách khí hỏi.

“Hừ, không cần biết tôi xưng hô thế nào, hai chữ lãnh đạo tôi cũng không nhận nổi đâu, các anh muốn gì đây?”

“Nghe tôi nói đã, chúng tôi cũng giống anh nóng lòng muốn thu hồi khoản vay, nhưng các anh nghĩ mà xem, nếu chúng ta đều tranh miếng đất này, khi đó phải chia theo tỉ lệ, chẳng biết ngày tháng năm nào. Hiện giờ chúng tôi đang nghĩ cách để hắn chuyển lại một phần tiền mặt, làm chuyện này chúng tôi sở trường hơn các anh đấy.”

Người bên ngân hàng biết lai lịch của đám này cho nên không nghi ngờ lời của hắn, ngầm chấp nhận rồi, song vẫn nhắc: “Ngàn vạn lần đừng thả hắn chạy, nếu không người chết là chúng ta.”

“Yên tâm đi, vào tay chúng tôi mà chạy được thì thành trò cười rồi.” Ngũ Quân Cường đảm bảo.

Người kia cũng lõi đời, ra hiệu toàn bộ đồng nghiệp ngân hàng không gây ồn nữa.

Đợt sóng này vừa áp xuống, không ngờ biến cố lại sinh ra, một bảo an chạy vào thì thầm bên tai hắn vài câu, hắn biến sắc mặt chạy vội xuống sân, còn gọi người theo, tiếp đó thấy hơn 20 người xông tới.

“Đứng lại, các anh từ đâu tới?” Ngũ Quân Cường chỉ tay quát, khí thế hùng hổ.

Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện, người đi đầu trên 60, là ông già bị hói, đưa tay ra một cái, đội ngũ gần ba chục dừng lại ngay, không cần nói lời nào, có thể thấy uy rất lớn. Ông già đi lên phanh áo khoác không cái cúc quát: “Các người là ai, tôi là Kỷ Hướng Dương, trưởng thôn Nam Quan, đây là bí thư chi bộ Vương Hương Đông, sau lưng là toàn bộ thành viên chi bộ thôn.”

Sau khi thành lập khu khai phát, đám cán bộ trong thôn ra ngoài còn oai hơn bí thư thành ủy, đám bảo an trố mắt, vì quá nửa là ông già, bà già trung cao tuổi mà ai nấy như hổ đói, tựa hồ sẵn sàng xông tới đám con mồi là thanh niên trai tráng bọn họ.

Đây là thế lực rất đáng sợ ở Trung Quốc, được gọi bằng hai chữ rất thuần hậu, thôn dân.

Hung hăng như Ngũ Quân Cường mà nghe thấy trưởng thôn là chột dạ ngay, cười nịnh: “ Các bác, các chú còn cả các thím nữa, sao chừng này tuổi rồi còn tới góp vui?”

“Vui cái gì mà vui? Sáng sớm đã nghe nói các người muốn tới cướp địa bàn, đây là thiên hạ của Đảng, trời còn chưa đổi đâu chủ, các người muốn tạo phản à?” Trưởng thôn đường đường đại nghĩa dạy bảo đám vãn bối, giọng điệu sặc mùi của người thế kỷ trước.

Bí thư chi bộ cũng làm một câu rất giang hồ: “ Chuyện khu khai phát có chính phủ khu lo, chuyện ở thôn có ủy ban thôn lo, oan có đầu, nợ có chủ, các người làm gì thế này? Đám vô chính phủ tránh ra, xem ai dám cản chúng tôi.”

Ai mà dám chứ, Ngũ Quân Cường rối rít lấy thuốc lá ra mời: “Khoan khoan, các chú các bác các thím, chuyện này là sao thế ạ? Bọn chú tới đòi nợ thôi mà, chỉ nhắm vào Lập Tấn, có liên quan gì tới thôn đâu ạ.”

Mời thuốc không ai nhận, bí thư chi bộ đưa tay, thím kế toán to béo đưa một bản photo hợp đồng tới: “Chúng tôi cũng tới đòi nợ, mảnh đất này trưng dụng của chúng tôi nhiều năm rồi, công ty trước đổ bể không trả tiền, cái công ty này lại đổ bể, chúng tôi lấy tiền ai... Không thể chỉ biết tới chính phủ mà lờ thôn chúng tôi đi? Tiền trưng thu đất, tiền định cư, tổng cộng mới trả chúng tôi 30 triệu, còn bị chính phủ khu giữ hơn nửa, hắn mà không trả tiền, chúng tôi thu hồi đất.”

Có ông già tóc bạc, phải trên 70, đứng sau hô khẩu hiệu: “Trung ương Đảng đã nói, không được tiền của anh em nông dân.”

Trưởng thôn gật gù: “Nghe đi, đó là tiếng nói của người dân đấy, muốn trả tiền, phải trả dân trước.”

Thế là đám ông bà già hô hào như đi khởi nghĩa, Ngũ Quân Cường xem tờ giấy, là hàng thật, biết nguyên do mặt cắt không ra máu, mẹ nó, thằng lừa đảo đó không phải chơi trò một con gái gả hai lần, mà căn bản không có con gái cũng gả khắp nơi.

Như thế không loạn mới là lạ.