← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 284 Sơn trùng núi lặp, lối về ở đâu. (3)

Mỗi khi loạn cục xuất hiện là lúc nhân tính biểu hiện rõ ràng nhất.

Có câu cây đổ đàn khỉ tan, chẳng sai chút nào, hơn 20 quản lý trung tầng được Lập Tấn thông qua Duệ Sĩ thuê về bị chủ nợ tới nhà làm sợ hết hồn. Đừng nói tới đứng ra bảo vệ lợi ích của công ty, không vờ như người qua đường đã khá lắm rồi, nhất là khi có cô gái của phòng quan hệ xã hội vì xinh đẹp bị đám hung thần ác sát kia đụng chạm một phen che mặt khóc chạy đi, không ít người chạy theo. Đám bảo an đòi nợ không cản, chỉ cần tài sản công ty không chạy mất là được, chẳng bao lâu người chạy hết sạch.

Còn một câu nữa gọi là tường đổ người người đẩy, cũng chẳng hề sai. Ai mà ngờ được một tháng trước thôi, bao nhiêu lãnh đạo tới cắt băng mang lại cho Lập Tấn vinh quang, khi ngân hàng cho vay, còn được khu trưởng vỗ ngực đảm bảo cho Lập Tấn.

Có điều quan ( 官 ) có hai cái miệng ( 口 ), cái miệng nào nói ra cũng là nói láo hết, lúc này lại thành: Tranh chấp nợ nần các anh phải thông qua tòa án giải quyết, không thể chuyện gì cũng tìm tới chính phủ.

Sau đó hết cách, ngân hàng thành phố tìm tới lãnh đạo cục đầu tư, nói thế nào cũng là xí nghiệp kiểu mẫu của cục đầu tư mà, nhưng không liên hệ được với lãnh đạo, chỉ có thư ký trả lời: Chúng tôi là cục đầu tư, có phải cục trả nợ đâu, ai nợ tìm người đấy, tìm chúng tôi làm gì?

Chính phủ không quản, cảnh sát không quản thế là loạn.

Loạn rồi, ba nhóm người kéo tới Lập Tấn, giằng co nhau, đám thôn dân chẳng sợ gì xã hội đen với xã hội trắng, anh em nông dân chúng tôi là thành phần trung kiên của cách mạng, đỏ rực thế này thì sợ cái gì? Hai mấy người vào phòng, chủ nhiệm hội phụ nữ kéo ghế ngồi ngay trước mặt Thai Bác Văn, chửi mắng hắn là tên lừa đảo, nợ tiền anh em nông dân. Đám thôn dân mỗi người một câu, nước bọt sắp ướt hết người Thai Bác Văn.

Loạn rồi, khắp hành lang là tiếng người tranh cãi chửi bới, rồi có mấy tên bảo an trẻ nhân lúc hỗn loạn sàm sỡ em gái văn phòng, thế là thình lình có thêm tiếng hét chói tai.

Loạn lắm rồi, lòng Thượng Ngân Hà rối loạn, đóng chặt cửa văn phòng, hết lần này tới lần khác đi qua cửa sổ, tin tức các nguồn truyền về làm hắn có chút hoảng loạn. Gia sản của hắn tuy lớn, nhưng chưa lớn tới mức tùy tiện để mất 200 triệu, nếu xảy ra chuyện, lập tức sẽ khuynh gia bại sản.

Cái ổ thao tác chứng khoản của Thai Bác Văn đã bị tìm ra, nhưng tiền đã bị chuyển đi hết, còn lại mỗi cổ phiếu có thể đổi ra bao tiền chưa biết. Vốn định cưỡng chế tài sản của Lập Tấn trả nợ, nhưng ai dè vừa nhận được tin, tài sản của thằng lừa đảo đó đại bộ phận là thổi phồng, mảnh đất kia chưa trả hết tiền, hợp đồng máy móc là giả.

Đắng, đắng nghét miệng, Thượng Ngân Hà không biết tỏ cùng ai, lần này không chỉ bị chơi quá đau mà còn ném chuột sợ vỡ đồ, không dám thẳng tay giở thủ đoạn. Tình huống bây giờ không phải Hoa Ngân ép Thai Bác Văn nữa rồi, mà phải bảo vệ tên lừa đảo này, hắn có sơ xảy gì thì một xu cũng chẳng thu về được.

Khó, quá khó, Thượng Ngân Hà nóng ruột nghĩ cách nhưng không có cách nào thích hợp, đang bực thì di động cứ reo suốt, không nhận máy, vẫn reo, là số lạ, hắn ấn từ chối luôn. Không lâu sau có tiếng gõ cửa, Thượng Ngân Hà mở cửa nóng máu rống lên: “Ai cho cô gõ cửa, tôi đã nói là không gặp ai cơ mà.”

Chính là Ân Phương Thuyên, lúc này Thượng Ngân Hà đúng là có chút giận cá chém thớt, Ân Phương Thiên run run đưa điện thoại: “Tổng giám đốc, điện thoại ạ, đối phương nói tổng giám đốc không nhận máy, nên gọi cho tôi.”

“Không nhận, mặc xác hắn là ai.” Thượng Ngân Hà muốn đóng cửa.

“Hắn nói, hắn có thể kiếm được tiền về.” Ân Phương Thuyên vội nói.

“Cái gì?” Thượng Ngân Hà nghi ngờ, nhưng lúc này rồi còn nước còn tát, dặn: “Bảo hắn gọi vào điện thoại của tôi.”

Không lâu sau điện thoại gọi tới, Thượng Ngân Hà nhìn là biết số khi nãy vừa gọi cho mình, nhấc máy lên không nói gì cả, đợi đối phương lên tiếng trước, ai ngờ đối phương cũng không lên tiếng, thậm chí nghe được tiếng đối phương thở.

Qua hồi lâu Thượng Ngân Hà trực tiếp hỏi: “Ai đấy?”

“Vô danh tiểu tốt, nói rồi tổng giám đốc Thượng cũng không biết.”

“Người tôi biết rất nhiều, người tôi không biết càng nhiều, đối với người không biết, tôi không hứng thú.”

“Tổng giám đốc Thượng, bây giờ anh có hai vấn đề, thứ nhất tôi là ai, thứ hai tiền của anh có thể lấy về hay không, anh thấy cái vấn đề nào quan trọng hơn?” Đối phương gây sức ép ngược lại.

“Muốn bàn điều kiện à, anh có vốn liếng gì?” Thượng Ngân Hà chớp ngay được trọng điểm.

“Nhiều lắm, tôi biết số tiền Thai Bác Văn hiện giờ gom góp được đoán chứng 20 triệu cũng khó, cổ phiếu của hắn dù tung ra bán hết cũng không bù đắp được lỗ hổng mấy nhà. Tôi còn biết đại bộ phận tiền của hắn đều tới tiền trang ngầm rửa tiền, cuối cùng xuất cảnh, nhanh nhất tuần sau... Tôi nghĩ chắc anh không dám thả cho hắn xuất cảnh đưa tiền về đâu nhỉ?”

“Còn tiền trang ngầm thì không có chuyện thanh toán qua mạng, không gặp người không trả tiền. Nếu anh chê vốn liếng của tôi chưa đủ, tôi còn có thể nói với anh, mặc dù anh sở hữu gia sản trăm triệu, nhưng tiền mất, chữ tín của anh cũng mất, dù anh bù đắp lại được, sau này làm ăn cũng khó tiếp tục, hoặc, có khi còn xảy ra chuyện khác.” Lời của đối phương như từng cây kim đâm vào lòng người.

Thượng Ngân Hà không để mình yếu thế: “Những thứ anh nói rất nhiều người biết, không thể tính là vốn liếng.”

“Ha ha ha, nếu tôi đã tìm anh, tất nhiên là tôi có vốn rồi, hơn nữa còn lớn hơn anh tưởng tượng nhiều, tôi có thể thẳng thắn nói với anh, 170 triệu ngân hàng chuyển đi giờ nằm trong tay tôi, chỉ bị giảm bớt 15% thôi.”

“Tôi còn có thể nói với anh, tôi chính là nhà cái thao túng cổ phiếu 600*23, số cổ phiếu này tôi kiếm không ít hơn 200 triệu. Nếu anh còn chưa tin, đợi anh cùng đường ép Thai Bác Văn khai ra người đứng sau lưng là ai, anh sẽ tin, tôi tuy là kẻ lừa đảo, nhưng lời này không lừa anh đâu.” Đối phương giọng điệu nghiêm túc, không giống nói đùa.

Là hắn? Là kẻ đứng sau thao túng toàn bộ chuyện này? Hơi thở Thượng Ngân Hà gấp gáp hơn vài phần, tim đập dữ dội, có điều chính chủ ở đây rồi, đầu óc lại tỉnh táo hẳn, trầm giọng hỏi: “Anh có điều kiện gì?”

Câu này, đại biểu cho sự khuất phục, vì tiền mà khuất phục.

Đối phương tựa hồ đã đoán được kết quả này, ôn hòa nói: “Đúng, có điều kiện, kiếm vài người và một cuốn sách mà thôi, chỉ cần anh làm được, tiền của anh sẽ quay trở lại, tổn thất lần này sẽ chỉ có ngân hàng, tôi với anh là người chiến thắng cuối cùng.”