← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 285 Sai có một ly, đi cả ngàn dặm. (1)

Quay lại hiện trường điện tử Lập Tấn, tình hình không có tiến triển gì nhiều.

Lúc này phe yếu thế nhất là ngân hàng, thôn dân cậy gần địa bàn, Hoa Ngân cậy đông, còn ngân hàng vốn dựa vào chính phủ, nhưng xảy ra chuyện lừa đảo doanh nghiệp quy mô lớn này, ai cũng tránh không kịp, họ thành đứa con ghẻ.

Vì thế ngân hàng rơi vào thế đơn độc đòi nợ, mà khó là khó ở chỗ không chỉ một nhà đòi, còn hai nhóm nữa chiếm ưu thế nhân số hơn hẳn. Về sau ngân hàng thành phố phái xe áp giải tới, chuẩn bị khống chế con nợ, nhưng tới cổng bị bảo an Hoa Ngân chặn lại, một bên bảo an ngân hàng được phần danh nghĩa chính quy, nhưng họ ăn cơm nhà nước, ai vì ít tiền lương mà liều mạng? Vì thế đám bảo an đòi nợ phi pháp kia chặn đứng ở cổng không vào được.

Giằng có tới 12 giờ, Ngũ Quân Cường nhận được điện thoại, gọi vài tên tiểu đầu mục tới thì thầm vài câu, lập tức chạy lên văn phòng tổng giám đốc.

Lúc này đám người thôn Nam Quan làm ầm ĩ cũng mệt rồi, nghỉ ngơi uống nước, cốc giấy vứt tứ tung, cả sáng chẳng giải quyết được gì, tài khoản ngân hàng kiến thiết có hơn 10 triệu đấy, nhưng bị đóng băng rồi. Thai Bác Văn bị chửi cả sáng, lúc này như mèo bệnh ngồi bệt trên sàn, Ngũ Quân Cường chỉ tay: “Đi, tổng giám đốc Thượng muốn gặp mày.”

Thai Bác Văn đứng ngay dậy, hắn chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chỗ này, bao nhiêu người như thế làm hắn hơi sợ. Vừa đứng lên một cái thôn dân phản đối, trưởng thôn quát: “ Không được đi, tiền không có một xu, cậu đi chúng tôi làm thế nào?”

“Ôi ối, ông ơi, ông nghe cháu nói...” Ngũ Quân Cường chạy tới kéo ông già sang bên, cười lấy lòng: “ Cháu bảo ông cách này, hiện giờ hắn không có tiền đâu, ông ép nữa cũng vô ích, ép chết hắn, chúng ta còn phải chịu trách nhiệm, đúng không ạ?”

“Ông xem, cái mảnh đất này không ai lấy đi được, vẫn là của thôn, ông chiếm lấy nhà cửa, văn phòng, trang thiết bị, cho thuê một năm cũng không biết bao tiền... Với lại ông thấy đống xe dưới kia không, toàn là tiền cả, ông đi lấy mấy thứ thực chất, chứ cái thằng lừa đảo này được cái mã ngoài dù dỗ nữ nhân thôi chứ có gì đâu, đúng không ạ?”

Đôi mắt mờ đục của ông già sáng lên, nếp nhăn cũng giãn ra, gọi bí thư chi bộ với mấy ông già tuổi cao tới.

Ngũ Quân Cường không dám đấu thôn dân, nhưng tiếp xúc nhiều, quân của hắn không ít người là thôn dân lên thành phố làm ăn mà, nên hắn có đối sách: “ Nhanh lên ông ơi, đám ngân hàng tới rồi, bọn cháu đang chặn cổng kìa, để chúng vào đây là lấy hết đấy.”

“Đúng đúng, có lý lắm, đất trong tay, lòng không hoảng.” Trưởng thôn gật đầu.

“Có lý, cái gì trên đất thôn là của thôn.” Bí thư chi bộ hưởng ứng bằng một câu khẩu hiệu.

Thế là hai vị quan viên cơ sở nhất đạt thành nhất trí, hất đầu một cái, dẫn thôn dân ào ào mà đi. Ngũ Quân Cường gọi năm tên bảo an dẫn Thai Bác Văn bám sau gót, đợi khi người ngân hàng phát hiện ra thì Thai Bác Văn đã được đám bảo an đưa Thai Bác Văn đóng giả bảo an trà trộn lên xe chuồn mất rồi.

Người ngân hàng cuống lên, thông báo ngân hàng thành phố, ngân hàng thành phố theo thông lệ, lệnh phong tỏa hết tài sản của Lập Tấn. Nhưng quyết định của họ đưa ra thì phía thôn Nam Quan đã thực thi rồi, trưởng thôn đã quay trở về, lần này dẫn theo hơn trăm thanh niên, tháo biển của Lập Tấn, đuổi người của ngân hàng ra ngoài, tuyên bố tất cả mọi thứ trong này thuộc về thôn, còn chở hết xe cộ, máy vi tính, đèn đóm dây dợ, cái gì gỡ được mang đi là mang đi sạch.

Cuối cùng chỉ còn lại mảnh đất trống với mấy thanh niên trông coi.

Người ngân hàng ngăn không nổi, giờ chỉ còn mảnh đất trơ trọi với mấy thanh niên ngồi chơi bài uống rượu đành lủi thủi thu quân.

Người đi hết rồi, văn phòng chính phủ khu thở phào, chỉ cần không có sự kiện xung đột tập thể thì chẳng gọi là sự kiện. Khu trưởng thì trốn cả sáng cũng về, thậm chí chả an bài gì.

Người đi hết rồi, đồn công an và phân cục công an khu khai phát thở phào, chỉ cần không có sự kiện trị an quy mô lớn thì họ chẳng có trách nhiệm gì, cho nên họ không báo lên thành phố, thời kỳ hài hòa, ai lại báo tin không hài hòa làm gì?

Người đi rồi, chuyện có vẻ cũng kết thúc rồi.

Khẳng định là chưa, phương thức giải quyết chỉ từ công khai chuyển sang bí mật thôi. Chiếc xe chở Thai Bác Văn rời khỏi Lập Tấn, đi vòng vèo không biết bao lâu, khi hắn xuống xe chỉ thấy đây có giếng trời bốn mặt vây quanh ô cửa sổ, điên cuồng hét lên: “Đây là đâu, các người muốn làm gì?

Không ai trả lời, nắm đấm, đầu gối, tát tai liên hồi, đẩy hắn vào một căn phòng, đóng cửa sắt lại.

Sau đó vang lên tiếng gào thét như heo bị chọc tiết của Thai Bác Văn: “Cứu tôi với, đại ca, tôi có tiền, tôi sẽ trả, tôi nhất định sẽ trả.”

Nói thật chứ, thời buổi này làm gì còn ai coi cái chết như không, càng là người từng hưởng thụ giàu sang phú quý càng mềm yếu.

Chỉ vài phút sau, Ngũ Quân Cường đi ra, rút điện thoại báo cáo: “ Ông chủ, tiền của hắn chuyển tới tiền trang ngầm của ba nơi Đông Hoàn, Thâm Quyến, Phiên Ngu, ông chủ tên là Tiêu Vinh Triết, nhà cái sai khiến hắn là nữ, tên Từ Lệ Nhã, sau lưng còn có một kẻ tên Vương Bình, theo hắn nói đó mới là nhân vật lớn... Xe của hắn bị đồn công an Đường Trang bắt giữ, trên đó có thẻ ngân hàng...”

............................................................

“Xử trưởng Trình, có người tới đồn công an Đường Trang lấy xe.” Hình Ái Quốc nghe điện thoại xong báo.

Trịnh Quan Quần xem đồng hồ, thời gian là 13 giờ 15 phút, trên mặt ông hiện lên nghi hoặc rõ ràng: “ Nhanh thật, cứ giữ xe, không phải chính chủ không cho lấy, hắn nghĩ hắn là ai chứ? Thai Bác Văn đâu?”

“Nơi này ạ...” Phương Hủy Đình xoay màn hình tới: “Lưu Nam trang, cách viện nghiên cứu cây trái không xa, đây là viện tử tư, người của chúng ta không dám tới quá gần.”

Hành Song Thành xem nơi giam giữ: “Xử trưởng Trình, liệu có vấn đề gì không, sao cái chỗ này tôi thấy giống nơi giết người hủy xác thế?”

“Không đâu, toàn là loại đập xương hút tủy không vắt kiệt giá trị trên người hắn sẽ không bỏ qua, tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại làm chúng ta mắc kẹt rồi.” Trịnh Quan Quần sốt ruột, tới giờ bọn họ vẫn còn chưa có danh nghĩa chính thức để can dự, tất cả phải đợi ngân hàng báo án: “Đám ngân hàng sao lề mề thế?”

“Sớm muộn cũng báo án thôi, nhưng thời gian khó nói... Mọi người thấy rồi đó, bọn họ một mặt tìm chúng ta, dùng đủ cách tìm hiểu tình hình, còn liên hệ cơ cấu chính phủ can thiệp, nhưng họ không báo án, một mặt có báo thì cũng chưa chắc vãn hồi được tổn thất, mặt khác khoản tiền lớn như thế bị lừa, vậy người chịu trách nhiệm cũng lớn lắm, trong nội bộ họ còn điều đình... Thế nên mọi người chuẩn bị tâm lý đi, chưa tới lúc cùng đường hết lối, họ không báo án đâu, may đây là vụ án kim ngạch quá lớn, chứ nếu nhỏ thì họ không báo án...” Nghiên cứu viên kinh tế giải thích.