Q2 - Chương: 291 Ngựa dựa vào chân, người trông vào mồm. (1)
Cạnh, cửa mở ra, hai người đi vào, tức thì Soái Lãng làm bộ thật thà rụt rè, có câu ra ngoài thấp ba phần, rời nhà nhỏ hai cấp, đây không phải chỗ ra oai.
“Ngồi xuống chỗ này.” Tên cao lớn kia chỉ cách chỗ bản thân không xa.
Soái Lãng ngoan ngoãn nhích tới, mắt lấm lét nhìn lên, thấy người kia cầm hai phiến đá đen, liền hiểu ngay.
Người còn lại kéo ghế ngồi xuống, chỉ tay: “Nhận ra không?”
Soái Lãng gật đầu ngay: “Nhận ra.”
“Xem ra mày chẳng phải thứ tử tế gì rồi, nói đi, lần thứ mấy rồi?” Tên cao lớn bên trái hỏi.
“Chỉ, chỉ lần này, bán được một lần ạ.” Soái Lãng rụt rè nói.
Tên bên phải đổ đống đồ ra bàn, toàn đồ trên người Soái Lãng: “Roi điện 2 cái, trong ví tiền 10 cái thẻ, mày đề phòng ai? Nói lại quá trình lừa đảo của mày đi.”
Soái Lãng nhìn ra sơ hở rồi, hai thằng này không hề có ghi chép, không giống điều tra thực sự, rất có vấn đề.
Tên bên trái cũng rất tinh, vừa thấy Soái Lãng dừng lại không đáp ngay vỗ bàn quát: “Định nghĩ cách bịa chuyện à? Vụ án này bọn tao hiểu hết rồi, mày định che giấu cái gì?”
“Tôi, tôi có giấu gì đâu, tôi tổ chức triển lãm, làm ăn đàng hoàng, có cô gái tới, sống chết muốn mua phiến đá này, thế là mặc cả bán cho cô ấy.” Soái Lãng kể đơn giản.
“Bán bao nhiêu?”
“225 vạn.”
Hai tên cảnh sát giật mình, bị con số này làm chấn kinh rồi, trao đối ánh mắt với nhau, rất nóng bỏng, rất thèm khát... Soái Lãng rất nhạy bén với tâm tư của người khác, nhận ra một cái ý đồ xấu dâng lên trong lòng.
Mẹ nói, chúng mày chết chắc rồi.
“Mày đúng là dám chơi thật đấy, nhưng hơn 200 vạn, cái này là giả, đây là hành vi lừa đảo.” Tên bên trái cố trấn định nhưng giọng hơi run, ai ngờ vớ được cá lớn, bình thường vụ án có kim ngạch thế này đâu tới phần họ.
“Đại ca, mua bán nghệ thuật làm gì có đảm bảo thật giả, dù là hàng giả trị giá của nó cũng là 200 vạn.” Soái Lãng bao biện.
“Mày nói hay thật, hai cục đá mà bán 200 vạn còn nói không lừa đảo.” Tên bên phải vỗ bàn.
Bỏ mẹ, gặp phải hai thằng ít học rồi, có lý nói không xong, Soái Lãng đành chuyển đề tài: “Đại ca, không thể nói thế được, cô ta mua mấy ngày rồi, ai mà biết có tráo hàng không? Các anh nói tôi lừa, tôi trăm miệng cũng không cãi được.”
“À, mày còn cãi.” Bên trái rít lên.
“Không ngoan ngoãn mày sẽ khốn khổ đấy.” Bên phải dọa.
Dọa? Đáng lẽ phải đạp luôn chứ, xem ra mình đoán đúng, hai thằng này không phải chỉ muốn vãn hồi tổn thất, mà còn có ý đồ khác mình chưa rõ. Mẹ nó, ý thức pháp chế của bọn cảnh sát cơ sở này còn chẳng bằng người dân, một lần có tên đồn trưởng tuyên bố "Đeo bao su không tính là cưỡng hiếp" gây sốc cả nước. Bọn cảnh sát này làm gì biết nói lý, chúng nó chỉ biết dùng nắm đấm, vậy mà dọa dẫm mình, không phải có ý đồ là gì?
“Đừng chối, người ta không thể nào vô duyên vô cớ tiêu 2 triệu, bây giờ tới chỗ bọn tao báo án, thằng nhãi, tao nói tới mức này rồi, mày còn dám chối à?” Tên bên trái nghĩ nửa ngày cũng chỉ nói vài câu như thế, văn hóa thực sự quá lùn.
Soái Lãng thành khẩn: “Đại ca, không phải tôi chối, nhưng mà chuyện này ai mà nói rõ được, không thể chỉ nghe lời một phía chứ? Hay là chúng tôi nghĩ cách giải quyết.”
“Hừ, mày muốn giải quyết thì cũng phải xem người ta có chịu không chứ, trước tiên trả số tiền mày đã lừa lại đã.” Người bên phải lại vỗ bàn.
“Đúng rồi.” Soái Lãng tiếp lời ngay: “Tôi đang định nói sẽ trả lại tiền mà.”
Hai tên cảnh sát rõ ràng là đờ người, không nghĩ chuyện thuận lợi như thế, nên nhất thời không biết phải nói gì.
Soái Lãng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Nhưng mà không thể trả cho chúng, tôi không tin chúng, tôi chỉ tin cảnh sát đại ca... Thế này, tôi đưa tiền cho cảnh sát, đợi sự thật được tra rõ mới xử lý. Nếu tôi cố ý làm giả, tiền trả cho chúng, vậy cứ phán tôi, nếu chúng tống tiền, các anh cảnh sát chống lưng cho tôi nhé. Không thể cứ có tiền thì nói gì là nói, đổi trắng thay đen, đúng không? Phải rồi, trong ví tiền của tôi có chi phiếu, có thể rút tiền bất kỳ lúc nào, chỉ nhận phiếu, không nhận người.”
Hai tên cảnh sát nghe mà mí mặt giật liên hồi, liên tục nhìn nhau, thành thật như thế, hợp tác như thế, còn tin tưởng cảnh sát như thế, như có oan tình vậy. Tên cảnh sát bên phải kiểm tra ví, trong ngăn kín đúng là có chi phiếu, đưa cho người đối diện, người kia cầm một cái ra ngoài ngay.
Soái Lãng cười đểu, chi phiếu đương nhiên là thật, nhưng bọn mày muốn có tiền thì không thật được đâu, vào tù mà nhận nhé lũ chó.
Tên cảnh sát còn lại không dọa dẫm nữa, ôn hòa hỏi: “Chàng trai, cậu nhà ở đâu?”
“Khu Thiết Tây.
“A, là con em trong ngành đường sắt à?
“Vâng.”
“Thế làm nghề này bao lâu rồi?”
“Chưa lâu, tôi chỉ hiểu biết sơ qua về nghệ thuật, có điều tôi tuyệt đối không bán hàng giả. Bây giờ lòng người suy đồi, tôi không hiểu, sao làm người kinh doanh thật thà lại khó thế? Anh cảnh sát, anh không thể không điều tra, không thông báo, trực tiếp bắt người chứ.” Soái Lãng được thể kêu ca.
“Khả năng... Là có hiểu lầm, đừng để bụng.” Tên cảnh sát hắng giọng một tiếng lảng đi.
“Không để bụng, cảnh sát và nhân dân một nhà mà, người một nhà phải tin nhau chứ.”
“Ha ha ha, nói có lý, cảnh sát nhân dân đúng là một nhà.”
Nói vài câu thôi, không khí dần hòa hoãn, viên cảnh sát nhìn Soái Lãng ngày một vừa mắt, còn Soái Lãng yên tâm, mẹ nó, phải nhún thôi, tuy biết là có tổ chuyên án giám sát, không lo chúng làm gì mình, nhưng nếu phụt một cái đèn tắt đi. Sau đó chuyện gì xảy ra thì ai mà nói được, y tự cứu mình thôi, không trông chờ vào ai được.
Không lâu sau tên cao lớn đi về đứng ngoài cửa vẫy tay, tên còn lại đi ra, sau khi thì thầm một lúc cùng đi vào, thái độ đã thả lỏng hơn rất nhiều. Tên cao lớn ngồi xuống mở còng cho Soái Lãng, mời Soái Lãng ngồi, chuyển biến quá nhanh, Soái Lãng cẩn thận ngồi xuống.