Q2 - Chương: 292 Ngựa dựa vào chân, người trông vào mồm. (2)
Viên cảnh sát già hơn mỉm cười thân thiện với Soái Lãng: “Vì cậu hợp tác như thế nên tôi không nói nhiều nữa, dù sao phía báo án là người có lai lịch, chuyện này làm ầm ĩ lên không hay ho gì, giải quyết riêng là tốt nhất... Đương nhiên, số tiền này nếu không qua điều tra lấy chứng cứ, chúng tôi không tùy tiện đưa cho bên mua, dù sao ai đúng ai sai còn khó nói. Vậy thì số tiền này chúng tôi sẽ bảo quản.”
Nói đi nói lại vẫn là tiền, Soái Lãng thức thời nói: “Các anh đưa cho tôi tài khoản, mai tôi chuyển tiền... Bây giờ e là đóng cửa rồi, chúng tôi mở tài khoản ở chi nhánh Nh công thương đường Anh Hùng, chuyển khoản số tiền lớn cần tới nơi đăng ký... Nếu cần chính tôi đi một chuyến, không sao cả, tôi chuyển tiền cho các anh.”
Trong ánh mắt tha thiết của hai vị kia, Soái Lãng viết một tờ chi phiếu, chi phiếu này chưa từng dùng, khi thành lập cái trung tâm truyền bá văn hóa kim thạch mới lập ra, dấu công ty và pháp nhân đã đóng rồi, làm cho chính quy, ai ngờ dùng tới thật, còn là người mình. Soái Lãng viết xong xé roẹt đưa cho cảnh sát già, cảnh sát già cầm lấy: “Được, cậu đợi chút... Này, mang cho cậu ấy cốc nước.”
Thế là hơn 200 vạn đổi được cốc nước.
Hai vị cảnh sát ra ngoài, cửa đóng lại, một người nói nhỏ: “Đồn trưởng, bên kia gọi điện tới giục, muốn người, nhưng mà...”
Nhưng mà bây giờ tình hình có 200 vạn này, theo như lời của kế toán trong đồn thì hàng thật, có thể tùy ý rút tiền. Đồn trưởng châm chước nói: “Lát thả người.”
“Nhưng khoản tiền lớn kia.” Tên cảnh sát cao to nói.
“Đám người kia chưa biết làm gì y, y dám quay lại đòi tiền à?” Đồn trưởng khinh thường nói thêm: “Không ai biết chuyện này thì chúng ta cho tiền vào tài khoản, nếu không nhiều người biết chúng ta cho vào sổ sách đồn, nếu có quá nhiều người biết, chúng ta cho vào tài khoản vụ án để đảm bảo.”
Lại qua một lúc cửa mở ra, Soái Lãng đang ngẩn người thì cảnh sát vẫy tay gọi: “ Ra đi, thả cậu đấy.”
Soái Lãng vừa ra khỏi phòng thì bị đẩy vào một cái xe, lái xe là tên cao lớn, lần này không rình rang như lúc tới, mà âm thầm rời đồn công an, thả người gì mà giữa đêm hôm, lại không cho đi quả cổng mà nhốt vào xe thế này, rõ ràng là không phải chuyện tốt.
Rất nhanh, xe đi rất gấp, qua mấy con phố, tới gần khu trường đại học, ra phía sau nhà thi đấu, Soái Lãng nhìn địa điểm mà lạnh người, mẹ nó, không phải vì 200 vạn mà giết người bịt miệng chứ? Âm thầm cởi thắt lưng, từ nhỏ y đã có thói quen dùng thắt lưng da có phần bọc sắt nặng, lúc nguy cấp làm vũ khí, chỉ cần không dùng súng, hai tên dân cảnh không phải là đối thủ của y.
Đang nghĩ thì xe phanh két, tên cao lớn đưa tay đẩy cửa kéo, giục: “Xuống, không truy cứu trách nhiệm của cậu, có chuyện đợi thông báo.”
Tên còn lại đẩy một cái, Soái Lãng loạng choạng ngã xuống đất, cửa xe đóng sập lại, xe phóng vút đi.
“Ê, ê, cho chút tiền bắt taxi chứ... Không tôi về thế nào? Còn di động, thẻ ngân hàng.... Con mẹ lũ cảnh sát bọn mày, lột sạch lão tử ném đi thế à?”
Soái Lãng không biết lần thứ mấy bị lột sạch rồi, sôi máu chửi um giữa phố, một bên là cổng sau nhà thi đấu vắng vẻ, một bên là khu khí tài cũ bỏ hoang, rồi đống rác lớn, không lấy một bóng người. Đang chửi thì trong chỗ tối có ánh đèn ô tô lóe sáng, sáng tới mức làm Soái Lãng che mắt không nhìn thấy gì, nhưng y không kịp nghĩ, chọn bừa một hướng lao đầu chạy...
Chạy được vài bước Soái Lãng á một tiếng vấp ngã, vừa định bò dậy chạy thì truy binh đã tới, nắm sau tên đại hán cao lớn xách y như xác gà nhét vào trong xe, xe đổi hướng phóng vèo đi.
Xe đi không lâu, tên ở ghế phụ lái quay đầu, mở đèn trong xe giơ di động lên chụp tách một phát, Soái Lãng bị hai tên đại hán kẹp cứng không nhúc nhích được. Lòng thầm hô không xong rồi, đây là XHĐ chuyên nghiệp, bằng sức của y vùng vẫy mà hai tên này khống chế nhẹ như không.
Lại đi thêm một đoạn nữa, từ gương chiếu hậu Soái Lãng có thể thấy hai ba chiếc xe bám theo, vẫn không thấy đám cảnh sát giám sát xuất hiện, đầu Soái Lãng gục xuống, chuyến này e hỏng rồi.
Tít, tít, tít, tiếng báo tin nhắn vang lên, Thượng Ngân Hà cầm lấy di động, mở ra xem thấy một gương mặt xa lạ đầu cúi gằm, chuyển hình ảnh này đi, tuy là một tên vô danh tiểu tốt, nhưng trị giá mấy chục triệu đấy.
Chốc lát sau liên tục có 2 tin nhắn gửi về: “Chúc mừng tổng giám đốc Thượng, tiền sẽ mau chóng tới tài khoản của anh, tiện thể nhắc một câu, trên người y có cuốn Anh Diệu Thiên, nhất định phải lấy được.”
"Phải rồi, tôi còn chuyện nữa nhắc anh, người thứ nhất tôi muốn Cố Thanh Trì, cũng là Ngô Thanh Trì, ông ta dùng rất nhiều tên, ông ta nhất định ở Trung Châu, người khác tôi không quan tâm, nhưng ông ta và cuốn Anh Diệu Thiên thì tôi nhất định phải có. Tiền tôi cũng không quan tâm, sáng mai tôi sẽ an bài chuyển khoản cho anh."
Đoan Mộc Giới Bình đặt điện thoại sang bên, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Từ Phượng Phi đang nhìn mình, vì thế cũng đáp lại bằng một nụ cười, khoác tay nhau đi trên đường phố náo nhiệt, tiếng rao hàng, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Đây chính là chợ đêm mà Soái Lãng định rủ Vương Tuyết Na cùng đi tối nay.
Thứ thú vị nhất ở một địa phương không gì bằng món ăn vặt, nơi có phong tính nhất thuần túy nhất không gì bằng chợ đêm. Nào lê trắng lớn Trung Châu, nào táo đầu chó Hà Gian, thậm chí có cả một cái xe công nông chở thùng phi toàn cá chép Hoàng Hà, nhiều nhất vẫn là các quán mì với đủ mọi hương vị, các sạp hàng bán túi xách danh tiếng toàn thế giới.
Mỗi ngày từ 7 giờ tối tới 0 giờ, cái chợ đêm này trở nên náo nhiệt, bất kể ăn uống hay mua sắm đều có đủ, thu hút vô số thị dân xung quanh.
Hai người đi rất chậm, giống như đôi vợ chồng trung niên ăn cơm xong đi dạo, Từ Phượng Phi dáng cao ráo, mặc áo gió dài bay lất phất, mái tóc dài dợn sóng xõa nghiêng một bên che bớt dấu vết năm tháng, lại thêm dưới ánh đèn rực rỡ, thêm muôn phần xinh đẹp. Đoan Mộc Giới Bình rõ ràng được cải trang, mái tóc dài hơi rối trông rất có phong phạm nghệ thuật gia, kính đen sừng gọng dày, đậm chất trí thức.
Nếu quan sát kỹ sau lưng họ còn có 2 người như xa như gần, đó là vệ sĩ, ăn mặc phổ thông, tựa đang ngó nghiêng ngắm nghía cảnh sắc chợ đêm.
Hoàn toàn không có gì đặc biệt.