← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 293 Ngựa dựa vào chân, người trông vào mồm. (3)

Rất an toàn, hoặc không ai ngờ được hai người này đi một vòng lớn lại quay về Trung Châu, Từ Phượng Phi kiếm đề tài nói: “Đúng là địa đầu xà có ưu thế, từ trưa tới giờ chưa bao lâu đã tìm được người.”

“Đương nhiên, nếu không anh tốn công lừa hắn làm cái gì?” Đoan Mộc Giới Bình rất đắc ý một chiêu trúng nhiều đích của mình.

“Lấy được không, thằng nhãi đó khó dây lắm, Lương Căn Bang thua trong tay y.”

“Thượng Ngân Hà vừa thua 200 triệu, số tiền đó đủ hắn giết người diệt tộc rồi, đối phó với một tên tiểu lưu manh thôi, hắn có đủ biện pháp.”

Từ Phượng Phi lắc đầu, cô hiểu Đoan Mộc Giới Bình, làm gì có chuyện hắn nhả tiền có được trả cho người ta: “Tên đó nói ra cũng là người lăn lộn giang hồ mấy chục năm, mắc lừa một lần không sáng mắt, lại mắc lừa lần nữa, em không hiểu nổi bao năm qua hắn làm sao qua được chứ.”

“Có thể do vận số hắn thực sự tốt.” Đoan Mộc Giới Bình khinh bỉ, nguyên tắc của hắn là dùng số tiền ít nhất để đạt mục đích lớn nhất, tuy hắn thực sự không bận tâm bỏ ra bao nhiêu để đạt mục đích, nhưng không có chuyện hắn tiêu tiền thừa thãi.

Từ Phượng Phi bị lời nói của hắn làm cười khúc khích, vô tình đi ngang qua một cô bé bán hoa, Đoan Mộc Giới Bình ngăn lại, rút mấy bông hoa hồng đẹp nhất, hứng thú gài lên tóc Từ Phượng Phi, cô hơi xấu hổ: “Bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò trẻ con này.”

“Ha ha, đợi xong việc này, chúng ta kiếm một nơi ngày ngày chơi trò trẻ con... Anh thực sự khao khát cuộc sống đó.” Đoan Mộc Giới Bình cười sang sảng, ôm lấy eo Từ Phượng Phi.

Từ Phượng Phi dựa vào vai hắn, lặng lẽ tận hưởng hạnh phúc, dần dần hòa vào trong dòng người mênh mông.

Cửa sắt từ từ kéo lên, chiếc xe việt dã đi qua cổng, mấy chiếc xe còn lại đỗ bên ngoài.

Lưu Nam Trang, vẫn là ở nơi này, Soái Lãng trong xe nhìn thấy tấm biển viện nghiên cứu hoa quả, cùng với ký hiệu siêu thị Hân Uyển, lập tức biết mình ở đâu. Y từng tới đây bán áo lông, chính là loại nhét lông gà lông vịt ở lò mổ giả mạo ấy, chưa bán được vài ngày đã bị bên công thương tra rồi.

Sống lâu thế này, tính ra cuộc sống yên lành chẳng có mấy, tuổi thơ có người cha dã man, y ăn đòn mà lớn lên. Vào đại học không lâu thì đánh một trận oanh động tới tận bây giờ. Ra ngoài xã hội thì khỏi nói rồi, chưa đắng cay nào chưa trải qua, ngay cả yêu một cô gái cũng có thể là em gái của mẹ kế thì phải biết số y khốn nạn ra sao.

Kiếm được ít tiền cũng phải trải qua một phen tranh đoạt sứt đầu mẻ trán, hưởng thụ chẳng được mấy ngày lại bị hết anh em lẫn cô gái chung giường đâm sau lưng... Giờ thế này đây, cả hắc bạch đạo đều chơi mình, không cho mình đường sống nữa rồi.

Soái Lãng cúi đầu xuống xe, chẳng cần ai giục đi vào căn phòng tối, lòng thầm than, chỉ sống thôi cũng khó vậy sao?

Ngũ Quân Cường ngạc nhiên lắm, hắn đi đòi nợ nhiều, loại nào cũng gặp rồi, khóc lóc, cầu xin, giả ngốc, hung hăng... Đủ loại, chỉ có tên này vô cùng thức thời, dọc đường đi còn chẳng hỏi họ là ai, vì sao bắt mình, chẳng gây phiền phức, đến nơi tự động vào phòng giam, nhân sĩ thức thời như vậy thật hiếm.

Đi vào, đèn bất sáng, chói mắt, vừa thích ứng với ánh sáng thì lại giật mình, vì có 5 tên đại hán bao quanh, nhìn mình chằm chằm, uy hiếp cực lớn, mà thằng nào thằng nấy vừa to cao đen hôi, xấu hơn cả Đại Ngưu nữa chứ.

Thật, đúng là xấu hơn thằng Đại Ngưu xấu đau xấu đớn đấy, có thằng răng vẩu đem cào đất được luôn, thằng thì đầu trọc bóng hơn sư, thằng không hiểu để râu kiểu gì nữa, cả thợ hóa trang cũng không vẽ ra được mấy gương mặt có tính sáng tạo như vậy. Đặc biệt là toàn bộ trừng mắt lên nhìn y, Soái Lãng sởn gai ốc, sợ bị đánh cho thoi thóp ném vào bãi rác... Sợ hơn nữa có thằng hứng thú với mình hiến lên hoa cúc.

“Nhãi con, không sợ đái ra quần hả, khá đấy... Chỉ không biết xương mày đủ cứng không?” Lên tiếng trước tiên là thằng đầu trọc, còn cười gằn làm vẻ hung tợn, hai tay đấm vào nhau muốn luyện bao cát.

“Đừng, đừng, đừng... Đại ca, hiểu lầm hiểu lầm, chúng ta là người mình cả, nghe em nói đã.” Soái Lãng khẩn trương nắm hờ lên nắm đấm của tên kia, ấn xuống, miệng không ngừng: “ Đại ca, bây giờ là xã hội hài hòa, văn đấu hay võ đấu đều đừng làm, hài hòa mà, hài hòa là đừng động thủ, với lại có đấu thì em cũng sao đánh lại các anh... Nếu thực sự muốn đánh thì cho em ngồi xuống ôm đầu đã được không?”

Ha ha ha, Đầu Trọc và dám xung quanh bị Soái Lãng làm cười rộ lên, khoảng cách quá gần, Soái Lãng ngửi thấy mùi thối từ mấy cái mồm phá ra, người nhũn đi, bộ dạng vô dụng của y bây giờ không phải giả, thối đéo chịu nổi rồi, mất sức chiến đấu rồi.

Ai ngờ lại bị một tên tát đánh bốp: “Mẹ nó, còn dám nói người mình, Lão Thương ngã trong tay mày phải không? Nó nói mày làm ăn ở khu phong cảnh không tệ, mày còn vác pháo bắn bọn tao mà.”

Bỏ mẹ, quên mất vụ này, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, lũ chó này từng bị mình trị một lần, Soái Lãng cuống lên: “Hiểu lầm, hiểu lầm, thực sự là người mình mà, các anh chẳng phải người của tổng giám đốc Thượng sao?”

Hả! Cả phòng im lặng như chết, sau đó lại một cái tát nữa: “Ai là tổng giám đốc Thượng?”

“Không phải, không phải... Em nói sai, chuyện, chuyện của Lão Thương không trách em được, mấy vị đại ca, hắn có dây dưa với một thằng tội phạm giết người, không thì đã không … không tới mức bị vào tù. Không tin các anh cứ hỏi đi …”

“Em đúng là người nhà mà … em em còn thông qua Hoa Thần Dật của Hoa Thái cảnh báo cho tổng giám đốc Thượng, sợ ông ấy dính vào chuyện của Lão Thương... Thật đấy, em và Lão Thương có chút va chạm, nhưng về sau hắn dính vào vụ giết người nên mới bị tóm vào trong … Đó là chuyện sau này không liên quan tới em.”

Soái Lãng nói nhanh như súng máy, quấy đục chuyện lên, Lão Thương được Lương Căn Bang thuê tới khu phong cảnh bắt người, sau đó bị Đại Ngưu dùng súng bắn pháo đám cưới trộn mù tạt bắn tưng bừng... Sau đó tên ấy dính vào vụ Lương Căn Bang đúng là vào cục công an không ra nữa, luật rồi, dính vào cái gì thì dính chứ dính vào giết người thì đừng mong như không có gì.