Q2 - Chương: 294 Ngựa dựa vào chân, người trông vào mồm. (4)
Quả nhiên nói ra một cái làm cả đám cao lớn ngơ ngác, tựa hồ nếu nói thế thì Soái Lãng là người mình thật rồi. Ngũ Quân Cương là tên cầm đầu, có vẻ thông minh nhất trong đây đi tới gằn giọng: “Người mình à, vậy thì tốt, cơ mà sao tao lại không quen thằng người mình như mày... Mày biết vì tìm mày, bọn tao tốn bao công sức không?”
“Đại ca, thật mà, em là người tiết lộ ra hang ổ thao túng cổ phiếu của đám Thai Bác Văn đấy.” Soái Lãng tung bom tấn.
“Cái gì, mày nói lại xem.” Ngũ Quân Cường sửng sốt.
Soái Lãng vỗ vỗ trán, làm ra vẻ bừng tỉnh: “ Em bảo hiểu lầm mà, tin tức về điểm thao túng của Thai Bác Văn là em nói cho Liêu Hậu Khanh, dặn dò hắn nhất định phải chuyển lời cho tổng giám đốc Thượng, đừng để thằng chó đó lừa. Không tin đại ca cứ tra đi, em mà nói dối, đại ca cứ băm xác ném xuống Hoàng Hà nuôi cá.”
Đương nhiên là thật, chỉ có điều ca ca bán tin lấy 100 vạn, khiến thằng khốn họ Liêu đó muốn khóc luôn.
Tin tức này càng làm Ngũ Quân Cường hoang mang: “Vì sao mày lại làm thế?”
“Tổng giám đốc Thượng là thần tượng của em, em muốn theo ông ấy... Đại ca, em chỉ là thằng tiểu lưu manh bán nước giải khát ở khu phong cảnh, lúc thì bị cảnh sát tra, lúc thì bị bọn công thương tới xin đểu, bị bọn thôn dân chó má ức hiếp, kiếm được vài đồng chẳng dễ dàng....”
“Em nghe trong giới đồn tổng giám đốc Thượng năm xưa cũng một con dao xông pha thiên hạ, giờ thành nhân vật số một số hai ở Trung Châu, em muốn đi theo, nhưng mà không biết làm sao để lọt vào mắt ông ấy...” Soái Lãng tuôn ra một tràng những lời tán dương, y đoán chừng mấy thằng tay sai thường ngày chi biết ăn uống chơi bời này chắc bản chất giống mình, hâm mộ loại kiêu hùng rễ cỏ như Thượng Ngân Hà: “Đúng rồi, đại ca, em còn một bí mật chưa nói với tổng giám đốc Thượng.”
Ngũ Quân Cường bất tri bất giác bị Soái Lãng dẫn dắt tư duy, tiềm thức quả thật coi y là người mình rồi hỏi: “Bí mật gì?”
“Tình cảnh của tổng giám đốc Thượng bây giờ là do người bên cạnh gây ra đấy.” Soái Lãng bộ dạng đau đớn vô cùng: “Theo em biết, thằng lừa đảo Singapore kia liên hợp với Kim Bá Lợi, Hoa Thái, Tứ Phương, Gia Gia Nhạc để chèn ép tổng giám đốc Thượng.”
“Mày nói bậy, làm gì có khả năng đó.” Ngũ Quân Cường miệng nói không tin, nhưng trong lòng nghi ngờ, vì ông chủ rất đề phòng đám này.
“Thật, chuyện đã bày ra đó, sao anh không tin chứ?”
“Bày rõ thế nào?”
“Thằng họ Thai một mặt lừa tiền trong tay tổng giám đốc Thượng, mặt khác cố ý đẩy giá cổ phiếu, lừa tổng giám đốc Thượng đầu tư, đợi ông ấy nhảy vào, bọn chúng sẽ lén lút rút ra, khiến tiền của ông ấy bị kẹt.... Anh không tin tra đi, bọn chúng đã lén lút tung ra bán hai ngày trước rồi, thu cả vốn lẫn lãi, chỉ có tổng giám đốc Thượng là bị kẹt thôi...” Soái Lãng dùng kiến thức chứng khoán què quặt của mình giải thích, may mà IQ bọn kia cũng chẳng ra làm sao, thậm chí có thằng còn không hiểu gãi đầu gãi tai như khỉ.
Có điều Ngũ Quân Cường lại hiểu, chuyện này nếu là thật thì lớn chuyện rồi, ngồi đó ngẫm nghĩ tính khả năng của chuyện này? Liệu có thể không, rất có thể, song không thể dễ dàng tin: “ Sao mày biết mấy chuyện này?”
“Ông chủ của em là Lâm Bằng Phi bán nước giải khát, thường cùng ông ấy ăn uống tán gẫu, vô tình nhắc tới chuyện kia, em cũng hùa theo kiếm cơm, ba ngày trước em được ông ấy bảo bán đi rồi, em bán hết, kiếm được 100 vạn.... Thực ra bọn chúng biết cả, chỉ giấu tổng giám đốc Thượng thôi.” Soái Lãng hạ giọng thì thầm: “ Em có thể đưa ra bằng chứng tài khoản của mình đã bán hết cổ phiếu trước một ngày, nếu không biết tin nội bộ, ai lại chạy khi giá lên cao thế?”
Nói ra cái có tác dụng liền, một đám đói rách bị số tiền y nói ra làm động lòng.
“Mày khá, cũng là một nhân vật đấy, xem ra tao xem thường mày rồi.” Ngũ Quân Cường phải nhìn Soái Lãng bằng con mắt khác, thằng này có chỗ hơn người.
Soái Lãng thuận thế mà nói: “ Em biết các vị đại ca vì cái gì mà tới, thực ra em bán cho con ả lẳng lơ của Kim Bá Lợi hai cục đá với giá 200 vạn, em chỉ không hiểu vì sao mọi người ra mặt cho ả? Ả ở sau lưng có làm gì tốt đẹp đâu, ả và tên lừa đảo kia cùng hợp sức hại mọi người đấy.”
“Cái gì? Ý mày nói, ả vợ bé của nhà Thượng Quan và Thai Bác Văn gian díu với nhau? Không thể nào.” Ngũ Quân Cường sửng sốt, lại có một bí mật nữa.
“Vâng, chính cô ta, cô ta và thằng lừa đảo quan hệ không tầm thường đâu, nếu không đeo bao cao su có khi chúng đã có cả con rồi ấy chứ.” Soái Lãng tiết lộ một cái, đám đại hán cười rộ lên.
Ngạc nhiên quá, Ngũ Quân Cường quên luôn cả việc chính rồi, tin tức này không tầm thường, gọi hai thằng trông cửa tới, thì thầm vài câu gì đó. Chẳng bao lâu sau Soái Lãng nghe thấy tiếng mở cửa, rồi tiếng đấm đá, xen lẫn tiếng một tên nam nhân gào thét, lòng thầm kêu: Oa, còn có thằng đen hơn mình.
Lại thêm một lúc, Ngũ Quân Cường cầm điện thoại đi vào, nhìn Soái Lãng kinh ngạc, xem ra có vẻ tin rồi, đương nhiên là tin, Soái Lãng nói toàn sự thật mà. Quả nhiên Ngũ Quân Cường khách khí hơn nhiều, kéo ghế vẫy tay gọi Soái Lãng: “Ngồi đi... Bọn mày, ra ngoài.”
Uầy, thành khách quý luôn rồi, đám thủ hạ bị đuổi đi, Ngũ Quân Cường mời thuốc, Soái Lãng rụt rè nhận lấy, sùng bái hỏi: “Đại ca, tên là gì ạ, chúng ta kết bạn, có chuyện đại ca nói một tiếng, thiếu tiền không phải ngại... Chuyện lớn em không giúp được, chuyện nhỏ em có thể lo.”
Ngũ Quân Cường mày rặm mắt to, tóc húi cua, vóc dáng cao lớn chắc khỏe, ngồi đó thẳng như cán thương, làm Soái Lãng có thiện cảm lắm, mình mà có người anh em thế này có tốt không, hơn đứt mấy thằng buổi Trình Quải, La Sách, Lão Hoàng rồi … Mình mà có anh em thế này dẫn ra ngoài đàm phán làm ăn bao thuận lợi.
“Đừng khách khí, anh mày thực sự có một chuyện cần mày giúp đây, chuyện hôm nay coi như chuyện hiểu lầm, nếu có thể giúp tổng giám đốc Thượng vượt qua ải này, mày sẽ thành bạn của anh.” Ngũ Quân Cường nói rất hào khí.
Soái Lãng vỗ ngực: “Đại ca cứ nói, chỉ cần em làm được.”
“Mày làm được, trong tay mày có cuốn Anh Diệu Thiên đúng không?” Ngũ Quân Cường hỏi.
Soái Lãng đờ người tích tắc, y không ngờ tới là chuyện này, tình hình có vẻ phức tạp hơn mình nghĩ rồi, song vẫn gật nhanh: “Có ạ.”