Q2 - Chương: 295 Ngựa dựa vào chân, người trông vào mồm. (5)
“Thống khoái, vậy đưa ra đây, giờ có người nhờ tổng giám đốc Thượng lấy cuốn sách, bọn anh mày mới phải dùng cách này.” Ngũ Quân Cường đòi rất trực tiếp.
Soái Lãng chép miệng, cau mày, có vẻ đau lòng lắm, nhưng mà vẻ mặt và hoạt động tâm lý không đồng bộ, lòng nghĩ, cha gian thật, đoán đúng Đoan Mộc Giới Bình sai phái Thượng Ngân Hà, xưa nay luôn nghĩ cha lạc hậu rồi, giờ xem ra gừng càng già càng cay, bảo sao mình ở trong tay ông ấy chẳng lật kèo được.
“Sao, có khó khăn à?” Ngũ Quân Cường sợ có chuyện ngoài ý muốn, nói thật hắn vừa mắt thằng nhãi này lắm, nếu phải dùng thủ đoạn thì không đành lòng.
“Không khó gì, tặng đại ca cũng được, đó là cuốn sách cổ, trị giá vài trăm vạn, em cất trong két bảo hiểm ở ngân hàng... Có điều hiện giờ em không lấy ra được.”
“Sao?”
“Đại ca, em vào đồn công an một cái, bọn vương bát đản lục sạch sẽ đồ trên người rồi, giấy tờ, thẻ bảo mật, lấy hết rồi. Đúng, còn có cả di động, chìa khóa. Mẹ nó, chúng lấy không còn gì hết … Cái lũ cướp ngày đó! ”Soái Lãng bi phẫn kể lể.
“Ý mày là, nếu lấy đồ từ đồn công an ra là có thể lấy được.” Ngũ Quân Cương kích động hỏi.
“Vâng, mai đi lấy là được, em ủy thác bảo quản, có mật mã, có cmt thì có thể lấy thoải mái.” Soái Lãng thấy Ngũ Quân Cường mừng ra mặt thì bán luôn một ân tình: “Vụ này em bị bà nương Kim Bá Lợi tố cáo, coi như em xui xẻo, nhưng quen được các vị đại ca cũng không lỗ, tặng cuốn sách đó cho đại ca coi như quà ra mắt, mong đại ca nói tốt vài câu trước mặt tổng giám đốc Thượng, sau này có khi em bỏ cái sạp đồ uống ở khu phong cảnh theo tổng giám đốc Thượng.”
Chát một cái, Ngũ Quân Cương vỗ bàn, ngày càng thấy thằng này hợp khẩu vị mình: “ Hay hay hay, mày khá lắm, đợi đấy, lát nữa anh lấy đồ về cho mày... Nào nào, tới đây đợi, chỗ này có bếp lò, ấm áp hơn.... Mặt Xẹo, kiếm vài chai rượu chiêu đãi tiểu huynh đệ... Rốn Lồi, Lão Bạch, theo tao đi một chuyến.”
Xem ra Ngũ Quân Cường là lãnh đạo nơi này, gọi một cái có người chạy ra làm ngay, có người lên xe, có người mời Soái Lãng vào phòng ấm, quả nhiên có rượu có thịt.
Soái Lãng vừa ngồi xuống, mấy thằng mặt mày xấu phát hờn mời rượu trấn tĩnh, uống mấy chén sợ hãi qua đi. Nhưng nhìn góc tường có một thằng nữa bộ dạng thảm hại, môi hơi run, bà mẹ nó, không phải Thai lừa đảo sao? Nhìn kỹ thì thằng xúi quẩy đó môi dính máu, hai tay trói ra sau lưng, bị đánh không nhẹ, ngay cả nhìn về phía này cũng không dám.
“Kia chẳng phải thằng lừa đảo họ Thai sao?” Soái Lãng đặt chén xuống, nhận lấy điếu thuốc, ngạc nhiên hỏi.
“À đúng, thằng vương bát đản, lừa của Thượng lão đại hơn 100 triệu, mày xem, bộ dạng ăn hại mà làm chuyện lớn phết...” Râu Xồm rót rượu cười ha hả, vì thái độ thoải mái của Soái Lãng, bất giác coi y như người nhà luôn rồi, thêm một câu: “Vừa rồi đánh một trận, quả nhiên là nó thừa nhận đã gian díu với vợ bé của Lão Thượng Quan.”
À, mình nói một câu mà thằng này ăn đòn, Soái Lãng cầm chén rượu lên che giấu tư duy, trong phòng có bốn thằng, khỏi phải nói, chúng vẫn đề phòng mình. Cơ mà thừa rồi, Soái Lãng có định đi đâu, giờ làm tốt quan hệ với bọn này mới là ưu tiên, áp giọng xuống: “Các vị đại ca, tìm chút thú vui không?”
“Đợi xong việc hãy tìm, Ngũ ca mời khách.” Răng Vổ khéo léo từ chối, bọn chúng nhận lệnh khách khí với Soái Lãng, song vẫn phải trông coi tốt, không cho y rời khỏi đây.
“Ở đây luôn, không cần đi đâu.” Soái Lãng dụ.
“Ở đây à? Làm thế nào?” Mấy tên kia hứng thú hẳn.
“Tôi hỏi các anh, các anh thấy vợ bé của Lão Thượng Quan chưa?” Soái Lãng hỏi nhỏ, giọng thèm thuồng: “ Con ả đấy dâm lắm, mặt trắng, trắng hơn cả xoa bột mì, hai cái mông như dưa vàng, tròn lẳn, đi thì đong đưa đong đưa, chỉ sợ người ta không nhìn. Thật, em không lừa các anh …”
Nói tới đó đưa tay vuốt ve cái chai rượu, mặt mày mê đắm, kể như thật, dù vốn từ ngữ hơi thiếu thốn, nhưng mà giọng điệu và động tác hình dung làm cả đám sinh ra rạo rực.
Râu Xồm nghe mà liếm môi: “Bốc phét hả, làm như mày cưỡi cô ta rồi ấy.”
“Em thì chưa cưỡi, nhưng mà em nhìn thấy con ả đó trên giường...” Soái Lãng chỉ chỉ Thai Bác Văn.
À, thằng đẹp mã đó, mấy anh em xấu đau xấu đớn chưa được sờ vú vợ người ta chung một mối thù trợ mắt lên, thói đê tiện của nam nhân ở đó, đối với con lợn ăn mất rau ngon, tuyệt đối không ưa gì.
Thấy đã khơi lên hứng thú của bọn chúng, Soái Lãng thêm dầu thêm mỡ: “.... Ui, kể cho các anh nhé, thằng này làm chuyện đó có thủ đoạn phết, các anh biết trợ thủ của ông chủ công ty Hoa Thái không, cô em mặt xưng mày xỉa làm cao phát khiếp, bị thằng này ngủ rồi... Biết tổng giám đốc Dương của kiến trúc Tứ Phương, thư ký mới 20, mặt học sinh nhưng vóc dáng phụ huynh, chảy nước miếng luôn, thằng này cũng ngủ luôn rồi … Còn có em gái của thiếu chưởng môn Gia Gia Nhạc, học trường nghệ thuật, các anh biết trình độ cô ta không, người dẻo cứ gọi là tư thế nào cũng chơi được, thằng này cũng cưỡi luôn rồi. Thật đấy, đừng cười, thằng này tuy trông ăn hại tí, nhưng lỗ nào cũng dám chọc vào...”
Bốn thằng bị Soái Lãng làm cười lăn cười bò, không nghĩ mấy chuyện dâm dục cũng có thể kể thống khoái thú vị như thế, đều cảm thấy hợp khẩu vị, Râu Xồm vỗ vai Soái Lãng: “ Huynh đệ, sau này đi tìm thú vui dẫn mày theo, mày có vẻ biết chơi đấy.”
“Đương nhiên, giờ có thú vui, các anh muốn chơi không?” Soái Lãng háy mắt, dụ: “ Kéo hắn tới đây.”
Một là bị Soái Lãng gãi ngứa, hai vốn không ưa mấy thằng mặt trắng điển trai, Răng Vổ đi tới kéo ngay Thai Bác Văn tới bên cạnh bàn, chỉ nghe Soái Lãng nghiêm mặt nói: “ Thai lừa đảo, chuyện lừa tiền bọn tao biết cả rồi, bây giờ đem chuyện lừa sắc kể ra đi.... Đem những nữ nhân mày từng lôi lên giường kể ra toàn bộ, đặc biệt là chi tiết trên giường, độ dài ngắn, nông sâu, rộng hẹp phải kể ra hết. Còn nữa, tư thế như thế nào, là đánh cả hai đường hay là chơi cả ba hướng, kể cả tiếng rên lớn bé khác biệt, mày kể không rõ coi chừng răng của mày.”
Mấy tên đại hán dâm ý ngưng kết trên mặt, tích tắc hiểu ra thú vui mà Soái Lãng nói là gì rồi, hưng phấn kéo ghế xúm tới: “Nói mau.”