← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 297 Ngựa dựa vào chân, người trông vào mồm. (7)

Thai Bác Văn lúc này thì lại được phong độ rồi, chân vắt chéo, rất ưu nhã, rất có trình độ chuyên nghiệp nói: “ Thứ nhất chính là tóc, da đầu có nhiều thần kinh lại mẫn cảm, dùng ngón tay luồn qua tóc vuốt nhẹ, có thể giúp họ thả lỏng, tiến vào trạng thái thoải mái. Cái thứ hai là lỗ tai, thổi hơi, hôn nhẹ, hoặc cắn dáy tai đưa lưỡi vào trong, có thể làm họ run rẩy.”

“Điểm G thứ ba là lưỡi, nụ hôn kiểu Pháp sẽ khiến kích thích tố tăng mạnh, để lưỡi nam nhân tiến vào miệng, điều này tương đương với việc nữ nhân tiếp nhận nam nhân tiền vào thân thể... Thứ tới nữa là vai, khẽ hôn lên vai, kèm theo cắn nhẹ, ôn nhu cùng cuồng dã luôn được nữ nhân thích thú. Dưới nách, vị trí cực kỳ mẫn cảm, bản thân nữ nhân cũng ít chạm vào, vuốt ve nơi đó có thể làm họ nhanh chóng hưng phấn...”

“Thứ năm là núm vú, đừng xông lên một cái là cắn, có thể khiến họ bị đau mà mất hứng thú, nơi đó rất mẫn cảm, dùng ngón tay vê quanh quầng vú hiệu quả càng tốt hơn. Mé trong của eo cũng là điểm không nên bỏ qua, khi khiêu vũ khẽ ôm mé trong của eo, nơi này có thể kích thích nhịp đập của tim.”

“Tiếp đến xương hông, vẫn áp dụng khi khiêu vũ, khi hai tay ôm lấy xương hông của họ kéo vào lòng, họ dễ mất trọng tâm hơn.... Rồi mé trong cánh tay, nơi đó huyết quản mỏng, mẫn cảm, da thịt rất ít được tiếp xúc, nếu hiểu quấy nhiễu chỗ đó chính là cao thủ....”

“Mỗi nữ nhân có điểm G khác nhau, nếu có thể nắm hết điểm G của họ, họ muốn thoát cũng không nổi. Đương nhiên điểm G lớn nhất vẫn là ở ngôn ngữ, lời nói táo bạo mà ngọt ngào sẽ khơi lên khoái cảm toàn thân, biết nói mới biết làm, dám nói mới dám làm...”

Chuyên gia, thực sự là chuyên gia, không ai xen vào nổi dù chỉ nửa lời, năm cái miệng cứ há ra như năm thằng ngốc. Soái Lãng cũng nghe say sưa, hấp thu tinh yếu, khi tỉnh lại mới phát hiện khung cảnh bên cạnh, lập tức hiểu ra, bốn anh em này đoán chừng chỉ biết cởi quần là vào trận, chẳng hiểu dạo đầu là cái gì, y ít nhiều được Tang Nhã, Lôi Hân Lôi chỉ dẫn thực chiến, lý thuyết được Thịnh Tiểu San chỉ đạo.

Râu Xồm nghe thì thấy hay, nghĩ lại chẳng nhớ là bao, giục: “ Đổi đổi, cái này nghe sâu xa quá, trực tiếp chút, còn em nào nữa không? Mày khá đấy, ở Trung Châu mấy ngày mà đội nón xanh cho một đám đủ mở cửa hiệu rồi.”

“Ai giờ nhỉ...” Thai Bác Văn ngẫm nghĩ, lúc này hắn như cao thủ giang hồ ngồi dạy bảo đám chân ướt chân ráo vào đời: “À phải, còn có Úc Phương Thanh mở triển lãm tranh, từng một lần...”

Phụt! Lời vừa dứt, bốn người nhìn Soái Lãng phun rượu ra ngoài, quên cả lau đã chấn kinh hỏi: “Anh nói, nói, vợ của Hoa Thần Dật ấy à?”

“Đúng, là cô ấy, dù chỉ một lần thôi, nói thẳng ra thì tôi cũng không hoàn toàn chinh phục được cô ấy, sau lần đó cô ấy cũng rất giữ gìn, giữ khoảng cách với tôi. Song chỉ một lần đó khiến tôi nhận ra, cô ấy rất thiếu thốn tình dục, chắc chắn là công năng thận của Lão Hoa có vấn đề.” Thai Bác Văn thành thật khai báo.

Danh tiếng của Hoa Thần Dật rất lớn, ở đây ai không biết, mẹ nó, tên này ngủ với thư ký của người ta đã đành, ngủ luôn với chính thất, làm ai cũng hâm mộ. Nhìn Soái Lãng như mắc xương ở cổ, Râu Xồm ngạc nhiên: “ Huynh đệ, sao thế, người quen à?”

“Không, chỉ biết thôi, nhưng đó là đại mỹ nhân đấy, trong số nữ nhân tôi từng gặp, cô ấy hẳn là người đẹp nhất rồi, bất kể dung mạo, khí chất, vóc dáng đều hàng đầu, rất có ý vị hiền thê lương mẫu, rất đoan trang khéo léo, vậy mà chậc chậc.... Cơ mà hơn 40 rồi, làm mẹ hắn không thành vấn đề.” Soái Lãng chưa hết chấn kinh, y thực sự nhiều lần nhìn vợ Lão Hoa tới mất hồn.

Nghe sự thực đó, tức thì sự ngưỡng mộ của mọi người với Thai Bác Văn lên tầm cao mới, Trọc ca giơ ngón cái: “Lợi hại, dám ngủ với nữ nhân cấp bậc mẹ mình, huynh đệ, mấy đứa bọn anh xem thường cậu rồi.”

Cả đám gật đầu, cái này phải khắc phục tâm lý, người thường không làm nổi.

Thai Bác Văn lắc đầu: “ Các vị đại lão, mọi người chưa gặp Úc Phương Thanh, tôi dám nói, đừng nói 40, là lên 50, thậm chí 60, nữ nhân biết chăm sóc bản thân, vẫn như thiếu nữ, ở quê tôi, nữ nhân như thế không ít, đó là thuật trú nhan... Mọi người hỏi người anh em này xem Úc Phương Thanh đẹp không?”

Mấy người đồng loạt nhìn Soái Lãng, Soái Lãng gật đầu, nói ngắn gọn: “Cực đẹp.”

“Đấy, đáng tiếc, chỉ một lần, đoán chừng vì cô đơn quá lâu nên mới xé rào thôi, trong số nữ nhân tôi quen ở Trung Châu, chỉ có lên giường cùng Úc Phương Thanh khiến tôi có cảm giác.... Nói thế nào nhỉ, cảm giác đó như vợ mình, nữ nhân khác thuần túy là dùng tôi để phát tiết, chỉ tìm thỏa mãn của bản thân.” Thai Bác Văn dường như còn nuối tiếc lắm: “Lần sau tôi có hẹn cô ấy, nhưng người ta khéo léo từ chối rồi, có vẻ sau lần đó rất áy náy với chồng rồi... tôi cũng không nỡ làm phiền, đó là nữ nhân rất dịu dàng, rất tốt, thực sự mong cô ấy có cuộc sống tốt.... nhưng nếu được lần nữa, tôi nhất định không bỏ qua.”

“Mẹ nó, có Lão Hoa có vợ ngon thế không biết quý trọng, nếu phải tay tôi … Đáng tiếc, không có cơ hội....” Đầu Trọc nghe kể mà cũng thở dài, tự biết thân phận của mình không có mảy may cơ hội.

Soái Lãng nãy giờ ngồi nghe, thấy thời cơ đã tới, cái y cần biết là thông tin về tên khốn đang trốn sau lưng, hỏi: “Ông chủ Thai, lần này anh bị ngã ngựa có phải do nữ nhân lừa không, nữ nhân đó họ Từ.”

Thai Bác Văn đang thao thao bất tuyệt chỉ điểm giang sơn, tức thì ngơ ngẩn, tựa hồ muôn vàn ham muốn thanh trò tàn.

Soái Lãng tựa như bắt được linh cảm: “Anh và cô ta đã từng lên giường chưa?”

“Chắc chắn là rồi chứ còn sao nữa.” Râu Xồm lên tiếng bảo vệ quyền uy cho Thai Bác Văn, hắn gần như cho rằng toàn bộ nữ nhân từng xuất hiện cùng Thai Bác Văn là từng cùng lên giường rồi.

“Ài, các anh không biết, nữ nhân tôi hỏi trên 40, có khi gần 50 rồi.” Soái Lãng giải thích, Tang Nhã nói quen Từ Phượng Phi ở hộp đêm, đối với nữ nhân xuất thân phong trần như Từ Phượng Phi, làm gì còn vũ khí nào khống chế nam nhân tốt hơn, huống hồ qua giọng điệu si mê của hắn khi kể về vợ Hoa Thần Dật, tên này khả năng thích nữ nhân lớn tuổi.

Thai Bác Văn không đáp chỉ khẽ gật đầu thừa nhận.

“Ôi mẹ nó, đúng là sở thích bác gái à?” Bốn vị đại ca gần như thốt lên cùng lúc, phục tới không thể phục hơn nữa rồi, đặc biệt là Đầu Trọc đã cảm thấy thiếu thốn ngôn từ để hình dung Thai Bác Văn rồi, giơ ngón cái lên: “Lợi hại, quá lợi hại...”

(*) Các anh em, dù thật thế nào thì truyện vẫn là truyện thôi, đừng áp dụng, kẻo tôi mất đi một độc giả.