Q2 - Chương: 298 Những chuyện kỳ lạ, mời anh vào bẫy. (1)
Cả đám đang nói chuyện tới say mê thì có tiếng cửa sắt, là Ngũ Quân Cường dẫn người quay về, mấy tên này có vẻ sợ Ngũ Quân Cường, vội vàng trói Thai Bác Văn lại, nhưng bộ dạng không còn hung dữ nữa, nói nhỏ: “ Xin lỗi nhé huynh đệ, đừng sợ, chỉ cần trả tiền ông chủ Thượng, mọi người không muốn làm khó đâu.”
Thai Bác Văn lại quay về góc tường ngồi, Ngũ Quân Cường đi vào, quả nhiên là thần thông quảng đại, ví tiền, còn có thẻ ngân hàng, chìa khóa, đều lấy về rồi, nhưng di động và roi điện thì không lấy lại được nữa. Soái Lãng thấy thế là đủ rồi, lục ví lấy ra một tờ giấy vẫy vẫy, thẻ bảo quản và mật mã, có CMT là có thể ra ngân hàng lấy.
Ngũ Quân Cường ngồi trò chuyện một lúc, thấy Soái Lãng và mấy anh em kia ăn uống quen thuộc lắm rồi, liền yên tâm tin tưởng y cũng là người trong giới, nói trời muộn rồi, an bài ai vào việc nấy. Không lâu sau Đầu Trọc mang vào cái giường cơ động, bảo Soái Lãng đi ngủ, Thai Bác Văn không có đãi ngộ đó, chẳng những thế Ngũ Quân Cường trước khi đi còn đá cho vài cái....
Lại thêm hơn một tiếng nữa trôi qua, bốn bề không còn tiếng người, chỉ có tiếng ô tô qua đường đằng xa, tiếng gió thổi ù ù, mấy tên trong phòng đều ngủ rồi.
Lại thêm hồi lâu nữa, ánh đèn ngoài cửa cũng tắt, Soái Lãng dựng lỗ tai lên, sau đó gọi khẽ: “Ông chủ Thai, lên giường nằm.”
“Không cần, không cần.” Thai Bác Văn từ chối.
Soái Lãng kệ hắn, kéo hắn lên giường, dây trói không dám cởi, sợ bị phát hiện thì phiền, đặt Thai Bác Văn nằm trên giường, Soái Lãng ngồi ở gần chỗ lò sưởi, nói nhỏ: “Kỳ thực hai chúng ta đều giống nhau, bị người ta bắt tới đây, chẳng qua tôi lừa ít hơn anh mà thôi... Có cô Từ gì nhỉ, Từ Phượng Phi hay Từ Lệ Nhã, hay là tên khác?”
“Khi tôi quen cô ấy thì cô ấy tên là Từ Tuyết Dung, sau đổi thành Từ Lệ Nhã, cô ấy có rất nhiều tên.” Đồng bệnh tương lân, Thai Bác Văn đáp.
“Anh biết cô ta là kẻ lừa đảo mà sao lại để người ta chơi như thế?”
“Giống nhau mà thôi, tôi cũng là kẻ lừa đảo, tôi vốn định làm một vụ to rồi rửa tay, ai ngờ ngã đau như vậy.”
“Sao tôi thấy anh ngu ngơ quá, vì sao tiền lừa được của ngân hàng lại chuyển cho cô ta.” Soái Lãng còn nhiều chi tiết chỉnh thể vụ lừa đảo chưa hiểu, đặc biệt là cách chia chác mấy kẻ này.
Thai Bác Văn không giấu: “ Tôi quá tham, cô ấy cho tôi 20 triệu cổ phiếu nguyên thủy, bảo tôi nghĩ cách xúi đám người có tiền ở Trung Châu nhảy vào tiếp nhận, giao hẹn tiền vay được ở ngân hàng thuộc về họ, thứ khác thuộc về tôi... Sau khi vay được tiền ngân hàng, tôi có sung túc thời gian để bỏ trốn, nhưng vì tôi không kìm được cám dỗ, muốn lấy toàn bộ số tiền vay của Thượng Ngân Hà rồi mới đi...”
“Vốn đây không phải chuyện khó, cho dù trả lại tiền Thượng Ngân Hà thì tôi vẫn lãi, nhưng sáng nay gọi điện cho Lão Tiêu tiếp nhận khoản tiền kia thì di động ngừng rồi, tôi biết bọn họ thông đồng lấy tiền đá tôi... Mà sao anh biết nhiều thế?”
“Đại ca ơi, giờ chuyện của anh đồn ầm lên ở Trung Châu, tôi thích nghe ngóng chuyện người khác, góp mỗi nơi một ít thì biết thôi.” Soái Lãng trả lời tựa đúng tựa sai.
Thai Bác Văn bị nhốt ở đây chẳng biết gì nữa đã không thể phán đoán đúng sai, huống hồ hắn có thiện cảm với Soái Lãng, chỉ coi y là kẻ ưa chuyện, không nghi ngờ gì.
Soái Lãng giờ có nhận thức khái quát về vụ án này rồi, tự đặt mình vào vị trí của Thai Bác Văn nếu vươn tay lấy được 100 triệu nữa, mà vẫn còn cơ hội bỏ trốn, mình cũng động lòng thôi.
Quan trọng hơn là Soái Lãng hiểu hơn về thủ đoạn của Đoan Mộc Giới Bình, nếu Thai Bác Văn là loại kháng cự lại được dụ hoặc thì hắn chẳng dùng, tên đó e là nuôi béo rồi giết, Thai Bác Văn không ngu, nhưng hắn định sẵn sẽ không chạy thoát. Từng là huynh đệ đồng môn mà tên đó còn giết được nữa là...
Giết người... Soái Lãng hơi run một cái, người của Thượng Ngân Hà hiện khách khí với mình vì còn cần lấy Anh Diệu Thiên, nếu mình giao ra, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Không có gì hay đâu, lúc đó mình hết giá trị rồi, e không phải một cước đá mình ra đường mà là một xiên vào cổ, giống Ngô Ẩm Hữu, lấy hết tiền rồi liền bị giết, vốn là việc làm không cần thiết, hắn vẫn giết....
Đêm dài dằng dặc, càng nghĩ càng thấy vận mệnh của mình không lành, sợ hãi, sa sút, chán nản, đều không phải là tính cách của Soái Lãng, y ngang bướng, quật cường, càng biết tìm vui trong đau khổ, lát sau hỏi: “Ngủ chưa?”
“Chưa.”
“Nói chuyện đi, mai tôi bị chúng đưa đi, e là không còn gặp lại nhau nữa rồi.”
“Ừ.” Thai Bác Văn chua xót: “Nói chuyện gì đây?”
“Còn chuyện gì được nữa, nữ nhân thôi... Lão Thai, hôm nay tôi mới biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, sao tôi không quen biết anh sớm, học bản lĩnh tán gái của anh. Tôi nói với anh nhé, tôi thích hai cô gái, nhắm quá nửa năm rồi mà chả tán được ai, trước kia tôi nghèo rớt còn hiểu được, giờ trong túi cũng chẳng thiếu tiền, kết quả vẫn thế là sao?” Soái Lãng đem khúc mắc trong lòng ra hỏi.
Thai Bác Văn quả nhiên là có thành tựu rất sâu ở lĩnh vực này: “Nam nhân trước tiên vô sỉ rồi mới có thể hạ lưu, anh chưa vô sỉ tới cùng, cho nên không thể hạ lưu như tôi. Thực ra cái gọi là tình thánh, cao thủ tán gái, anh không thấy bọn họ đều coi phụ nữ là công cụ giải trí à? Nếu anh muốn lấy kinh từ chỗ tôi thì tôi có một lời thật lòng, thực lòng thích một cô gái còn tốt hơn ngủ với nghìn người... Anh xem tôi đây, số nữ nhân tôi đưa lên giường gần như đếm không xuể nữa, giờ tôi sắp phơi xác đồng hoang rồi, đừng nói có ai tới nhặt xác, ngay cả một người nhớ tới tôi đều không có …”
“Ồ...” Soái Lãng không nói ra lời nữa, không ngờ Thai Bác Văn ngủ với gái nhiều tới mức ngộ đạo rồi, mà nghĩ cũng phải, nhưng mà mình chỉ thích 2 em gái thôi mà, không phải muốn ngủ với nghìn cô, chắc còn cứu được chứ? Chân gấu với vây cá, xưa nay vẫn là câu hỏi khó ngàn đời, còn rất nhiều điều muốn nói e là không có thời gian, Soái Lãng lẩm bẩm: “ Tôi mà ra được thế nào tôi cũng đi tìm Từ Phượng Phi, cô ta hại anh thành ra thế này, tôi thấy rất chướng mắt.”