Q2 - Chương: 299 Những chuyện kỳ lạ, mời anh vào bẫy. (2)
Tình cảnh của Thai Bác Văn bây giờ khiến hắn dễ sinh ra cảm động khi có người đồng cảm quan tâm: “Không tìm được đâu, cô ấy muốn tìm tôi thì lúc nào cũng tìm thấy, còn tôi muốn tìm cô ấy, e là cho cơ hội tôi cũng không tìm thấy... Đó là nữ nhân thiên biến vạn hóa, thật đấy, tôi không nói quá đâu!”
“Chúng tôi quen nhau ở vịnh Đồng La Hong Kong, khi đó tôi là nhân vật nhỏ chơi chứng khoán, cô ấy cho tôi vài đơn lớn, tôi nhanh chóng trở mình thành giai cấp có tiền. Tôi luôn cho rằng cô ấy là một nữ nhân đơn thân hơn mình khoảng năm bảy tuổi thôi, cô ấy mỗi lần tới Hong Kong là đều tìm tôi, cô ấy là người dạy tôi trở thành như hôm nay.”
“Quan hệ chúng tôi kéo dài hơn một năm, lúc đó tôi rất nghiêm túc, tôi cũng cảm nhận được cô ấy khao khát một gia đình, khi tôi có ý cầu hôn với cô ấy, cô ấy mới nói với tôi, hơn tôi 17 tuổi, tôi không tin.”
“Thế sao? Khi làm chuyện đó anh không nhận ra à? À phải, lúc đó có cảm giác gì?” Soái Lãng tò mò.
“Rất, rất ngây ngất, nếu là anh, anh cũng si mê cô ấy thôi. Đừng nghĩ tôi chỉ ham muốn thân xác cô ấy, tôi càng thích ôm thân thể mịn màng của cô ấy trong lòng, thích để cô ấy ngồi lên gối, hai người cũng không nói năng gì, cứ để mặt kề sát mặt, lặng lẽ ngồi yên, nghe tiếng cô ấy thở, cảm nhận tim cô ấy đập …”
“Ấy, phải nói kỹ chứ, anh chỉ nói thế làm sao hình dung được, ví dụ thân thể có gì đặc biệt hơn cô gái khác không?”
“Có, vú bên trái có một nốt ruồi mỹ nhân, nốt ruồi rất đẹp...” Thai Bác Văn giọng si mê, tựa hồ chẳng có chút thù hận nào với người đẩy mình vào thế vạn kiếp bất phục.
Soái Lãng thở dài, vốn định dụ tên này nói ra đặc điểm nhận dạng của Từ Phượng Phi, dù sao cô ta giỏi hóa trang, không có đặc trưng gì thì khó tìm, tên này miêu tả thế thì y phải làm sao? Gặp nữ nhân là đòi xem vú người ta à? Tay vê cằm, cặp đôi lừa đảo này không dễ đối phó, nam đã lợi hại thế rồi, nữ đã tên 40 mà còn có thể làm người ta điên đảo như vậy.
“Này, dù sao chẳng có gì để nói nữa, lại nói chuyện nữ nhân đi. Lão Thai, tôi cảm giác anh chẳng hận gì Từ Tuyết Dung nhỉ, vì sao thế? Không thể nào có chuyện anh mê muội đến vậy chứ? Đã bao nhiêu cô gái qua tay anh rồi mà.”
“Là do tôi không kiềm chế được, trách được ai... Giống như người bị lừa đều trách kẻ lừa đảo bất lương, nhưng há chẳng phải bản thân quá tham lam à? Đáng tiếc, tôi làm lừa đảo mà không nhận ra...”
Hai người cứ như thế một hỏi một đáp cho tới tận khi phương đông he hé ánh bình minh.
“Đi thôi huynh đệ... Đi sớm về sớm, trưa nay kiếm vài chai, không say không tính huynh đệ.” Đầu Trọc đứng ở ngoài cửa ông ổng gọi.
Soái Lãng từ trong phòng đi ra, bị không khí lạnh thấu xương của bên ngoài làm rùng mình mấy cái liền, mùa đông phương bắc vốn lạnh, cái viện tử tường cao, che hết ánh nắng, lạnh như hầm băng. Ra ngoài cửa rồi Soái Lãng quay đầu nhìn Thai Bác Văn mặt đờ đẫn, ánh mắt chạm nhau, có chút bùi ngùi. Biết ánh mắt đó cầu khẩn cái gì, nhưng Soái Lãng không thể giúp được, ván đã đóng thuyền, Thượng Ngân Hà bỏ qua cho hắn cũng có cảnh sát đang rình rập.
Chỉ có một từ để hình dung: Xong đời rồi!
“Đi nào.” Có một cánh tay rắn chắc khoác lấy vai Soái Lãng, là Ngũ Quân Cường, tên cao lớn có vài phần uy phong đó đóng cửa lại, vừa đi vừa nói: “Thằng đó không đáng tội nghiệp đâu, nó hại Hoa Ngân tới khổ, giờ toàn bộ nghiệp vụ dừng hết rồi, chỉ mong từ trên người nó kiếm được lại chút tổn thất.”
“Ngũ ca, nếu tiền không lấy tiền về được, có phải là....” Soái Lãng làm động tác cứa cổ: “Như thế không?”
“Ha ha ha, không nghiêm trọng như vậy đâu, song không dễ dàng cho hắn, nói những cái đó làm gì? Lên xe.” Ngũ Quân Cường kéo cửa xe mời Soái Lãng lên.
Soái Lãng lên xe hơi bất ngờ, chỉ có Ngũ Quân Cường và tên Đầu Trọc không rõ họ tên, không có xe bám theo, trong lòng lo thon thót, không biết vì chúng tin mình hay vì thiếu người? Mà chắc là cái sau, hôm qua uống say ba hoa một hồi, chắc là phòng bị lơi lỏng rồi.
Kỳ thực nguyên nhân đơn giản hơn nhiều, sáng nay Ngũ Quân Cường tới thì Soái Lãng ngủ say tít, chẳng có vẻ bất an nào, chỉ có người trong lòng thẳng thắn không che giấu không có gì phải bất an mới ngủ được như thế, càng thêm tin y.
Chuyện gửi Anh Diệu Thiên vào ngân hàng Soái Lãng chỉ nói với cha mình, cha y xem qua một lần cất vào chỗ cũ, chỉ một cuốn sách cổ thôi, văn tự không quá 400 chữ, thêm phần chú giải cũng không quá 1000 chữ.
Trong cuốn thánh kinh giới lừa đảo được truyền bá rất thần kỳ ấy Soái Lãng thấy bí kíp võ công chả có, bản đồ kho báu chả có, chùi đít còn chê cứng, chả nhìn thấy quý giá ở đâu? Ngay cả nhãn quang của cha còn nhìn không ra ảo diệu, chứng tỏ nó chỉ có giá trị đồ cổ, chứ đọc cuốn sách này thành thần bịp thiên hạ, chả khác gì đọc một cuốn sách dạy làm giàu xong ảo tưởng mình đè đầu thiên hạ, toàn là thứ hoang đường.
Ấy thế mà có người tin đấy, lại còn là một tên lừa đảo lừng danh tin, điều đó khiến Soái Lãng thấy, cuốn sách đó nhất định có vấn đề, nhưng y xem đi xem lại, học thuộc nhão từng chữ vẫn chẳng hiểu vì đâu.
“Soái Lãng, nghe nói cha cậu là cảnh sát à?” Ngũ Quân Cường ngồi ở ghế phụ lái quay đầu hỏi làm Đầu Trọc bất ngờ lắm.
Soái Lãng trề môi: “Đúng thế, ông ấy làm cảnh sát đường sắt, cha con bọn em đều chướng mắt nhau.”
Ngũ Quân Cường cười, rất hài lòng với đáp án này, lúc tra ra được xuất thân của Soái Lãng làm hắn giật mình, với tính cách của Soái Lãng hợp với đám anh em họ như thế, cha con làm sao hài hòa được, đưa thuốc lá tới: “Cuốn sách đó trị giá bao nhiêu, đừng hiểu lầm, tôi không có ý thèm muốn nó đâu, nguyên tắc tổng giám đốc Thượng là quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, không thể lấy miễn phí của cậu, ra giá đi, chúng tôi trả tiền cho cậu.”
Oa, Soái Lãng tí sặc thuốc, XHĐ mà còn có phong phạm quân tử như thế sao, y không nghi ngờ câu này, bởi bây giờ mình trong tay người ta, hơn nữa cũng đồng ý nộp cuốn sách lên rồi, không cần làm thế. Thượng Ngân Hà từ một tên lưu manh đầu đường, chuyển sang cho vay nặng lãi thành ông chủ thét ra lửa như bây giờ, quả nhiên có chỗ đặc sắc, Soái Lãng bái phục nói: “ Vì câu này của Ngũ ca, em có muốn lấy tiền cũng ngại, ài, thứ đó giá bao nhiêu nhỉ? Anh biết bản nhái của nó hồi bán đấu giá tháng 9 được bao nhiêu không?”