← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 300 Những chuyện kỳ lạ, mời anh vào bẫy. (3)

“820 vạn.” Ngũ Quân Cường tất nhiên đã tìm hiểu thông tin liên quan tới cuốn sách đó.

“Đúng, đồ giả mà bán được chừng đó, có điều Ngũ ca, em nói làm sao có được, anh sẽ càng giật mình.” Soái Lãng nhử mồi.

“Làm thế nào?”

“Miễn phí!”

“Cái gì?”

“Đúng, em lừa được từ một lão già ngốc, khi đó em nào biết nó có giá như vậy, nên để ở dưới gầm giường, đến khi ở hội đấu giá xuất hiện hàng giả em mới biết nó đáng tiền. Giá thật không khiếp thế đâu, giá đó bị đẩy lên rồi, theo giá thị trường một cuốn sách cổ thời Minh, chừng 80 vạn mà thôi.” Soái Lãng đắc ý khoe khoang.

Ngũ Quân Cường ngạc nhiên lắm, cười phá lên, đúng là kỳ sự thiên hạ, nhưng mà thằng nhãi này vì thế mà gặp rắc rối, chẳng biết nói là may hay xui: “ Vậy cậu muốn bao nhiêu?”

“Đã bảo cho anh mà.” Soái Lãng thoải mái nói: “Con người em không thông minh lắm, kiếm được tí tiền mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, sau này muốn được tổng giám đốc Thượng nâng đỡ, đại ca nói giúp em. Có chỗ dựa rồi, tiền trong túi mới vững.”

Ngũ Quân Cường lại cười sang sảng, giơ ngón cái, loại thức thời này mới là nhân tài, thông minh mà như Thai Bác Văn thì đến mạng cũng chẳng còn.

Lát sau xe tới sảnh doanh nghiệp của ngân hàng, thời gian 8 giờ 30, mặt trời đã lên rất cao, hôm nay trời đẹp không mây, số người ra đường cũng nhiều hơn, nghỉ ngơi tán gẫu, ăn sóng dưới ánh mặt trời ấm áp hiếm có của mùa đông. Soái Lãng thích cuộc sống của người bình thường thế này, chứ nào như mình, suốt ngày lo vấn đề an toàn, bất cẩn chút là bị người ta làm thịt.

Xuống xe rồi, Soái Lãng vặn mình làm động tác thể dục bên xe, mắt chú ý quan sát xung quanh, quả nhiên là thấy hai người mặc vest ngân hàng, đang đứng thảo luận nghiệp vụ gần bồn hoa kín đáo đưa mắt về phía y một cái, rất nhanh quay lại bình thường. Soái Lãng yên lòng hẳn, hỏi Ngũ Quân Cường: “Ngũ ca, em chỉ muốn hỏi một câu, có phải lấy đồ rồi vẫn muốn giữ em không?”

“Ừ, ông chủ nói tạm thời giữ cậu, anh cũng chẳng biết ông chủ có ý gì, nhưng mà cậu yên tâm, không có vấn đề gì đâu.” Ngũ Quân Cường trấn an.

“Nếu ông chủ anh bảo anh lấy đồ xong không bỏ qua cho em thì sao?” Soái Lãng thì vẫn lo.

“Không đâu, chưa tới mức đó.” Ngũ Quân Cường cười hơi thiếu tự nhiên, không ngờ Soái Lãng tới lúc quan trọng lại hỏi câu này.

“Nếu thực sự tới nước đó, Ngũ ca có tự mình ra tay không? Thực ra Ngũ ca có lẽ chưa biết, em hiểu kẻ thao túng sau lưng tổng giám đốc Thượng, trò hắn hay dùng là mượn đao giết người. Ví như hắn hứa, trả lại tiền lừa đảo, nhưng cái giá là lấy mạng của em, anh có làm không?” Soái Lãng nói nhỏ.

Sắc mặt Ngũ Quân Cường biến đổi, có vẻ đấu tranh nội tâm một hối, cuối cùng cũng nghiến răng nói nhỏ: “ Nếu cậu lo chuyện ấy thì lấy đồ xong chạy luôn đi, chạy xa vào... Anh sẽ bảo với ông chủ là bất cẩn để cậu chạy mất, cha cậu là cảnh sát, anh nghĩ ông chủ chưa tới mức dám ngang nhiên truy sát cậu. Đi xa vào, cậu là người hiểu chuyện, xảy ra loại chuyện lớn như thế, nói không chừng sẽ có kẻ phải đền mạng...”

Soái Lãng tức thì có thiện cảm với vị đại ca XHĐ này, lắc đầu: “Không sao, em không lo, chỉ lo cho Ngũ ca, nhớ chẳng may, em nói chẳng may tổng giám đốc Thượng xảy ra chuyện bất ngờ, hay là Hoa Ngân sụp đổ, em có chút vụ làm ăn ở khu phong cảnh, anh tới đó làm ăn với em, thế nào?”

“Hả, cậu có ý gì?” Ngũ Quân Cường vốn động lòng trắc ẩn, ai ngờ đối phương lại lôi kéo mình, sinh hồ nghi.

Soái Lãng cười: “Không sao, thuận miệng nói chơi đi, đi, ở phía trước là phòng lưu trữ rồi …”

..........................................

“Đồng chí, cho chuyển khoản tiền.” Một nam trung niên mặc đồ cảnh sát, đưa chi phiếu tới, theo bản năng nhìn đồng hồ, 8 giờ 30, lại cảnh giác nhìn quanh.

Chỉ chuyển tiền thôi mà, sao lại chột dạ thế.

Vị trung niên nam tử đó bất an nhìn nhân viên công tác ngân hàng, lòng cổ vũ bản thân, dù sao là chuyển tiền hợp pháp, chi phiếu không có vấn đề, chuyển tiền vào sổ là đương nhiên. Dù hơi phạm quy định chút cũng có phải là vào túi riêng đâu, dù tra ra cũng không thể có vấn đề lớn, với lại... Cùng lắm để phân cục chấm mót tí... Sau đó để lại cho đồn thì đương nhiên là của đồn trưởng.

“Mời tới phòng vip, chỗ tôi chỉ tiếp đãi khách phổ thông.”

Nhân viên kinh doanh nói, người trung niên không nghe rõ, hỏi lại lần nữa, giám đốc sảnh doanh nghiệp đi tới mời tới gian phòng nhỏ, ghi rõ phòng khách vip.

Nam tử trung niên đẩy cửa đi vào, có chút lóng ngóng đưa chi phiếu cho nữ nhân viên, kỳ quái là ngoài kia toàn mặc đồng phục, mà nữ nhân này mặc trang phục bình thường, vẻ mặt không tươi cười như nhân viên ngân hàng khác, rất nghiêm trang, cầm chi phiếu mà không chuẩn bị chuyển tiền, nam nân trung niên mất kiên nhẫn: “Sao thế đồng chí, chi phiếu có vấn đề à?”

“Chi phiếu thì không có vấn đề, nhưng đây là tài khoản được sở công an tỉnh đăng ký cho những vụ án chưa giải quyết, nói cách khác tiền giữ trong này là tang vật, chỉ có người của ban điều tra kinh tế tỉnh có quyền xử lý. Xin hỏi anh là...” Nữ nhân đó hờ hững nói.

Nam tử trung niên máu dồn lên đầu, thiếu chút nữa choáng váng ngã xuống, quay đầu nhìn ra cửa, có mấy người mặc thường phục mắt sắc như dao nhìn về phía này.

Xong rồi, xong hết rồi, nam nhân trung niên đứng ngây như phỗng, chửi tên viết chi phiếu kia cả trăm lần, hận không thể rút súng bắn chết y, một tờ chi phiếu đã hủy cả đời mình rồi.

“Đi thôi đồn trưởng Đoàn Quý Đắc, chúng tôi để cho anh chút thể diện, tôi không gọi người vào bắt đi nữa.” Cô gái kia từ trong quầy đi ra, dáng vóc cao ráo, mắt phượng uy nghiêm, làm vị đồn trưởng Đoàn xìu xuống như bóng xì hơi, ngoan ngoãn cúi đầu đi ra, sau đó được hai người mặc thường phục đón lên xe. Đợi xe đi rồi, cô gái rút điện thoại ra: “ Chủ nhiệm Hình, chỗ tôi giải quyết xong rồi, đúng là bị tiền làm mờ mắt, dám cầm chi phiếu tới chuyển tiền... Phía anh thế nào, Soái Lãng sao rồi?”

“Không sao, tôi vừa nhìn thấy qua camera giám sát, hai người họ khoác vai nhau đi vào, trông chả giống bị bắt cóc, giống phần tử tội phạm cấu kết làm chuyện xấu.” Hình Ái Quốc cười trả lời.