← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 301 Những chuyện kỳ lạ, mời anh vào bẫy. (4)

Nhận được câu trả lời của Hình Ái Quốc, Phương Hủy Đình thở phào, suốt cả đêm thấp thỏm cuối cùng cũng yên tâm, chút hưng phấn sinh ra. Cả đêm qua tổ chuyên án vừa thành lập không ai ngủ được, tới khi Lão Soái tiết lộ, tuy ông không biết quá trình, nhưng ông đoán được kết quả, đó là đối phương nhắm vào Anh Diệu Thiên, chỉ cần Anh Diệu Thiên còn đó, Soái Lãng sẽ an toàn, đó là điều ông dặn Soái Lãng.

Hai cha con đó thật là, Phương Hủy Đình giờ thông cảm cho Soái Lãng nhiều hơn là giận y, có người cha như vậy, y bình thường được mới lạ.

Đột nhiên nghĩ tới người mẹ kế trẻ trung quá đáng của Soái Lãng, liên tưởng tới Vương Tuyết Na, cô bé như học sinh đó, Phương Hủy Đình tức tối, hai cha con đều không phải loại tử tế.

Phòng bảo quản ngân hàng Kiến thiết, đi qua loạt ô chứa đồ, nhân viên ngân hàng lấy một cái hộp dài bằng thép không rỉ đặt trên bàn giữa phòng, trước mặt Soái Lãng, làm động tác mời.

Câu đố sắp có lời giải, Ngũ Quân Cường có chút mong đợi, Soái Lãng lại che tầm mắt của hắn, đột ngột nói: “Ngũ ca, không phải tôi có ý hại anh, thực ra anh không tệ, tốt hơn đám khốn kiếp ở đồn công an nhiều.”

“Có ý gì thế, Soái Lãng, cậu đột nhiên nói một câu quái dị vậy?” Ngũ Quân Cường bị vẻ mặt nghiêm trang của Soái Lãng làm buồn cười.

Soái Lãng không cười: “Ngũ ca, nghe tôi nói một câu, đừng theo Thượng Ngân Hà nữa, gặp phải tên lừa đảo đó, sớm muộn ông ta cũng bị lừa cho tới cái quần cũng không còn.”

“Chậc, cậu nói vớ vẩn gì đó, đừng để tôi nghe thấy mấy lời này. Soái Lãng, có phải cậu che giấu gì không, trong này có đồ thật không?”

“Có, hàng thật 100%.”

“Vậy là được rồi.” Ngũ Quân Cường gạt tay Soái Lãng, cho rằng thằng nhóc này tới lúc phải giao bảo bối ra nên không nỡ.

Soái Lãng lại nói: “Có điều anh không mang đi được đâu.”

“Cậu ngăn anh thử xem.” Ngũ Quân Cường bật cười, hắn có thể chấp ba tên như Soái Lãng, mở hộp một cái, cười càng tươi, bên trong đó có một lớp lụa ngà, trên lớp lụa đặt ngay ngắn cuối sách cổ. Mắt vô tình liếc qua Soái Lãng, thấy mặt y rất quái dị, Ngũ Quân Cường cười mắng: “Còn làm ra vẻ không để ý nữa thôi, chuyện bình thường, ai mà chả tiếc.”

“Không phải tôi tiếc cuốn sách này, mà tiếc cho Ngũ ca thôi. Ngũ ca, không phải tôi cố ý hại anh đâu, vẫn câu nói đó, sau này không sống được cứ tới khu phong cảnh tìm tôi.” Soái Lãng buồn bã nói.

Ngũ Quân Cường hoang mang cầm cuốn sách lên: “Cậu hại anh thế nào?”

Soái Lãng đánh mắt một cái, Ngũ Quân Cường xoay lưng, tức thì thấy không biết từ bao giờ xuất hiện bốn người, hai già hai trẻ, nhìn một cái là biết không phải hạng vừa, giật mình đưa tay sờ lên hông. Không ngờ cùng lúc đó một đám cảnh sát rầm rập xông vào, Ngũ Quân Cường biết bị mai phục, thở dài giơ hai tay lên trời không kháng cự vô ích, biết chuyến này thua rồi. Cảnh sát đi tới lục soát, một con dao săn bắn, một khẩu súng tự chế, giao cho Thẩm Tử Ngang.

“Ngồi xuống.” Thẩm Tử Ngang đưa tay mời Ngũ Quân Cường, mắt thì nhìn Soái Lãng, hất hàm về phía cửa, ý tứ là: Cút ra ngoài đi, chỗ này không có việc của cậu.

“Ngũ ca, huynh đệ đi trước một bước, sau này bất kể khi nào anh ra, ước định của chúng ta vẫn có hiệu lực, tôi ở ngoài đợi anh, đừng hận huynh đệ, Lão Thượng sắp rơi vào hố lửa rồi, anh đi theo ông ta cũng xong đời thôi.” Soái Lãng không thèm để ý tới Thẩm Tử Ngang, chắp tay theo kiểu giang hồ nói.

Lão Soái không ngờ con trai mình trường hợp thế này rồi còn làm như vậy, quay đầu sang bên giả mù giả điếc. Thẩm Tử Ngang giận tím mắt ra hiệu cho Tục Binh, Tục Binh kéo Soái Lãng ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

“Buông tôi ra, nếu không tôi trở mặt.” Soái Lãng hùng hổ như nổi điên giật mạnh tay.

Tục Binh tuy khỏe hơn hẳn Soái Lãng, nhưng hai bên va chạm nhiều lần, biết thủ đoạn của y, không dám chọc vào, buông tay khuyên nhủ: “Được, được, tôi sợ cậu rồi, bây giờ là lúc tranh thủ từng giây từng phút, kéo dài thêm một phút là thêm một phần nguy cơ bại lộ, với lại cậu dính vào hắn làm gì?”

“Người anh em đó rất được, hơn đám cảnh sát các anh nhiều.” Soái Lãng trợn mắt.

“Được, được, hơn tôi, hơn tôi... Đi thôi, ra ngoài đợi.” Tục Binh khoác vai Soái Lãng kéo đi, chỉ sợ y quay lại làm hỏng việc.

Soái Lãng lần nữa thoát ra, khinh bỉ: “Thần thần bí bí, chẳng qua là muốn dựa vào Anh Diệu Thiên câu Đoan Mộc Giới Bình chứ gì, đừng hòng các người câu được hắn ra.”

“Thế cậu có cách làm được à?” Tục Binh vội hỏi.

“Có tôi cũng không nói cho các người, hừm!” Soái Lãng quay đầu đi không thèm để ý.

Ai ngờ ra đến hành lang rồi, nhưng không cho ra ngoài cửa chính, trong xe của Đầu Trọc có thêm hai người, đang lái vào sân ngân hàng, xem ra có vẻ bị khống chế rồi. Chuyến phong ba này qua đi, nhưng Soái Lãng chẳng có chút gì vui vẻ, như có gì tắc trong lồng ngực. Vừa ngồi trong xe ở sân sau đợi một lúc lại có một cái xe cảnh sát tới, nhảy xuống xe là Phương Hủy Đình, chạy nhanh tới chỗ Soái Lãng, mặt cấp thiết mà lo lắng, hỏi nhỏ: “ Anh không sao chứ?”

Em gái hung bạo này rốt cuộc vẫn là người lo lắng cho mình nhất, Soái Lãng xúc động: “Không sao.”

“Họ có đánh anh không?”

“Không, vì sao họ đánh tôi chứ, bây giờ cảnh sát thiếu văn minh, nhưng XHĐ rất văn minh.”

“Cả đêm anh làm gì?”

“Uống rượu, ăn thịt đầu lợn, bốc phét về mỹ nữ.”

Vốn Phương Hủy Đình rất lo lắng, nhưng nhìn bộ dạng lấc ca lấc cấc, dương dương đắc ý của Soái Lãng, bao quan tâm biến thành giận dữ: “Loại người như anh đáng lẽ bọn chúng phải treo lên mà quất, dùng sắt đỏ nung người, ngay cả đánh cũng không làm, bọn XHĐ này thất bại quá rồi.”

“Chị à, tôi phát hiện chị có khuynh hướng làm nữ vương SM đây, có phải cảnh tượng đó làm chị có cảm giác hưng phấn không?”

Soái Lãng rùng mình hỏi, Phương Hủy Đình đỏ mặt đấm luôn, bị Soái Lãng chắn được nắm tay, xung quanh toàn đồng nghiệp, sợ bị nhìn thấy nhổ phì một cái, rút tay tránh sang bên.