← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 302 Ngọc vẫn hương tiêu, tương kế tựu kế. (1)

Xem ra đàm phán không tốn thời gian, chẳng bao lâu Thẩm Tử Ngang đi ra, vừa đi còn vừa làm ra vẻ chỉ huy mấy thành viên đi trước, trông rất chướng mắt, Soái Lãng lờ hắn đi, mà hắn cũng coi Soái Lãng như không khí.

Tiếp đó có người ngồi cùng xe với Ngũ Quân Cường và Đầu Trọc, đi một lúc mới thấy Trịnh Quan Quần và Soái Thế Tài đi ra. Lúc này Soái Lãng mới xuống xe đón cha, Lão Soái khoác vai con trai, không vui mắng: “ Soái Lãng, con viết cái chi phiếu đó làm gì? Biết rõ họ chỉ là trạm trung gian thôi mà còn gài người ta.”

Chi phiếu không có vấn đề, có vấn đề là ở tài khoản này rất đặc biệt, Lão Trịnh đưa Soái Lãng cái tài khoản này là để chẳng may có kẻ gây bất lợi cho y, trước tiên viết chi phiếu kéo dài thời gian, khi bấm bút ký tên một cái sẽ báo động cho chi đội cảnh sát mạng để có thời gian chuẩn bị. Không ngờ an bài này lại bẫy được đúng người mình.

Lão Soái trách móc Soái Lãng là không muốn liên lụy tới người khác, không muốn làm quá tuyệt tình, trong hệ thống đặc thù này, quan hệ rối rắm hơn nữa trắng đen luôn không rõ ràng, nếu không dính líu quá sâu hay gây nguy hại, mọi người đều vờ như không biết. Giờ Soái Lãng khiến một đồng đội của họ ngã ngựa, thế nào chẳng có người nổi lòng thương cảm, nếu vì thế bị họ hận sẽ rất phiền..

Soái Lãng bao biện: “Cha, không viết không được, cha không biết đám cảnh sát đó khốn nạn thế nào, lấy sạch đồ trên người con, may mà con có kinh nghiệm phong phú, nếu không sớm bị chúng chỉnh cho dở sống dở chết rồi. Cha sợ cái gì, chẳng qua là một tên đồn trưởng thôi, cởi cảnh phục ra rồi, dám giở trò, con chỉnh chết hắn...”

“Con câm mồm đi.” Soái Thế Tài sầm mặt mắng, sợ con mình bêu xấu: “ Nghe rõ đây, không được đi đâu cả, thời gian tới không cho ra ngoài, ở trong chi đội cảnh sát mạng cho cha, cha đưa cả dì con và em gái con đi rồi, phàm là những nơi có thể xảy ra chuyện, cha đều cân nhắc tới, không yên tâm nhất chính là con đấy... Không có chuyện gì cứ lang thang khắp nơi.”

Lão Trịnh lắc đầu cảm thông cho Lão Soái có đứa con bất trị không hiểu tốt xấu như thế, tài thì có đấy, nhưng tật nhiều bằng mấy, không gia nhập cuộc tranh luận của cha con nhà này.

Vừa nghe nói tới lại sắp bị cấm túc rồi, Soái Lãng cuống cả lên: “ Cha, đừng như thế, tiến công mới là cách phòng thủ tốt nhất, trốn tránh con ra cái gì? Đúng rồi, con thấy Thai Bác Văn ở Nam Trang, bị bọn chúng trói lại đòi nợ, thảm lắm...”

“Chuyện này chúng tôi biết rồi...” Trịnh Quan Quần vốn định lờ Soái Lãng đi nhưng nghe y nói chuyện về Thai Bác Văn thì vội lên tiếng áp đề tài này xuống, Thai Bác Văn dù sao cũng không quan trọng nữa, mà hắn cũng không chạy được, đang thời khắc mấu chốt, ông chỉ sợ Soái Lãng làm bừa hỏng chuyện của họ.

Soái Lãng chướng mắt, cố tình nói: “Chú Trịnh, tôi có cách tìm được Từ Phượng Phi đấy.”

“Cái gì?” Trịnh Quan Quân giật mình: “Nói, cách gì?”

“Vậy chú phải trả tiền cho tôi trước, chú trì hoãn tiền triển lãm hơi bị lâu rồi đấy, lần nào cũng quanh co là sao?” Soái Lãng đòi nợ, Lão Trình xấu mặt, Lão Soái vung tay muốn tát, y khó chịu trừng mắt: “Cha, sao cha ăn trong rào ngoài thế, đó là tiền con chuẩn bị dưỡng lão cho cha đấy.”

“Con, con... Thật đúng là...” Lão Soái bất lực, thằng con nó thành ra thế này là do ông ta.

Phương Hủy Đình cắn môi cười, vai rung lên liên hồi.

Lão Trịnh bẽ mặt vô cùng: “ Được, được, lát nữa tôi và tổ trưởng Thẩm thương lượng, mau chóng trả cậu, không thể để cảnh sát phá án, còn cậu trả tiền.... Thế có cách gì?”

“Có, tôi và Thai Bác Văn bị giam cùng một chỗ, trò chuyện tới nửa đêm, hắn có nói với tôi vài chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Thai Bác Văn và Từ Phượng Phi có gian tình, dùng lời của cảnh sát là quan hệ nam nữ không chính đáng, đó là thời gian Đoan Mộc Giới Bình ở Singapore, Từ Phượng Phi một mình ở Đại Lục, cô đơn trống trải nên day dưa với Thai Văn Bác. Mối quan hệ này duy trì hơn một năm, chung sống rất mặn nồng.” Soái Lãng tiết lộ bom tấn: “Hắn thậm chí còn cầu hôn cô ta nữa.”

Tất cả đều sửng sốt, nhưng chưa hiểu thế thì có liên quan gì, Soái Thế Tài cau mày nói: “ Sao có thể, bọn họ phải chênh nhau tới mười mấy gần hai mươi tuổi mà, Thai Bác Văn 27, 28, còn Từ Phượng Phi đã 44, 45 rồi.”

“Có gì không thể, chỉ cho chồng già vợ trẻ, không cho người ta vợ già chồng trẻ à?” Soái Lãng vặn.

“Thế thôi à?” Soái Thế Tài trừng mắt, cảm giác câu này ám chỉ mình, con trai không thoải mái với mẹ kế.

“Có một chuyện nữa, hắn nói Từ Phượng Phi có một đặc trưng thể hình...” Soái Lãng nói tới đó dừng lại mắt liếc Phương Hủy Đình nháy mắt.

Soái Thế Tài bực mình: “Là sao?”

Soái Lãng chỉ ngực trái, cẩn thận nói: “Hắn bảo trên ngực trái của Từ Phượng Phi có một nốt ruồi mỹ nhân, rất đẹp, cách quầng vú không... Á...”

“Cái đó mà cũng gọi là đặc trưng à?” Lão Soái không nhịn được nữa, trực tiếp dùng chân đá: “ Cút về, bao nhiêu tuổi rồi, không biết xấu mặt à, cái đặc trưng đó làm sao mà tra? Lập chốt chặn, phàm là nữ nhân đi qua đều cởi áo lót ra xem à?”

Phương Hủy Đình vốn quay mặt đi vờ không nghe thấy rồi, ai ngờ Lão Soái còn nói sống sượng hơn, dậm chân một cái về thẳng xe, hai người kia cũng không thèm nói với y nữa.

Soái Lãng còn đang bực bội thì có tiếng còi xe, Phương Hủy Đình bấm còi gọi, mất một lúc y mới chán nản mở cửa vào ghế phụ lái, Phương Hủy Đình xoay vô lăng lái đi: “Soái Lãng, sao tôi trước kia lại không phát hiện ra biệt tài của anh nhỉ?”

“Tài gì?” Soái Lãng thấy lời của mình không được coi trọng gắt gỏng hỏi.

“Anh lúc nào cũng có thể mò ra được chuyện xấu xa mà người ta không tiết lộ ra ngoài, phát hiện đã đành, anh còn đàng hoàng kể ra mà không ngượng mồm nữa.” Phương Hủy Đình hết bình luận nổi con người này.

“Đấy, cô cũng thấy nhé, tôi tài hoa như thế mà bị đá một cái, cô nói xem có phải là từ xưa thiên tài đều cô độc, không được người đời lý giải không?” Soái Lãng như vớ được tri kỷ, bắt đầu than vãn.

Phương Hủy Đình dở khóc dở cười, rõ ràng là cô mỉa mai mà, thôi, chả buồn thảo luận với thứ thiên tài này nữa.