← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 303 Ngọc vẫn hương tiêu, tương kế tựu kế. (2)

9 giờ 50 phút, chiếc xe jeep của công ty Hoa Ngân đỗ ở cổng chính công ty, bảo an trực ban lập tức chạy tới, ghé tai nói gì đó với Ngũ Quân Cường, thực ra không có gì, chẳng qua là trợ lý Ân đã gọi điện tới mấy lần, dặn Ngũ Quân Cường về một cái lập tức tới văn phòng tổng giám đốc Thượng.

Ngũ Quân Cương biết mình không có lựa chọn nào khác, mấy tội danh của hắn đủ vào tù vài năm, chưa kể trong đại án thế này, chỉ cần dính vào, ở trong danh sách đồng phạm thôi, nhân vật nhỏ như hắn không gánh nổi.

Vì thế hắn phải chấp nhận đề nghị đối phương đưa ra, chỗ miễn cưỡng chấp nhận được trong đề nghị này là cảnh sát không nhắm vào Thượng Ngân Hà, mà muốn dùng Thượng Ngân Hà bắt người giật dây phía sau mới khiến hắn giảm bớt vài phần cảm giác tội lỗi.

Xuống xe, tay cầm cuốn sách cổ nặng trĩu, quay đầu nhìn người xa lạ đóng vai lái xe, lòng có chút hoảng loạn đi lên lầu.

Ting, cửa cầu thang mở ra, Ân Phương Thuyên bất ngờ đợi ở ngoài hành lang, sốt ruột hỏi: “Sao thế Tiểu Ngũ, vừa rồi gọi điện thoại không được, tổng giám đốc cuống cả lên.”

“Không sao, ở phòng cất giữ của ngân hàng, nơi đó chặn tín hiệu.” Ngũ Quân Cường hời hợt nói, mỗi lần nhìn thấy trợ lý Ân, cô gái có thể khiến mọi nam nhân phải tim đập rộn ràng này, luôn đùa cợt vài câu, hôm nay không có tâm tình.

Ấn tượng của Ân Phương Thuyên với Ngũ Quân Cường cũng tốt, nam tính có trách nhiệm, có chừng mực, không hề quá đà, là số ít nam nhân cô có thể thoải mái ở bên cạnh cười đùa không lo phật lòng Thượng Ngân Hà, vì thế hai người khá thân thiết. Thực ra cô kém Ngũ Quân Cường 5 tuổi, vì học theo Thượng Ngân Hà mà gọi hắn là Tiểu Ngũ, lúc này cũng không có tâm tình tán gẫu: “Đồ đâu, lấy được chưa?”

Ngũ Quân Cường giơ cuốn sách cổ bọc trong lụa lên, hai người đi nhanh, sau vài bước tới nơi, Ân Phương Thuyên mở cửa, nhìn Ngũ Quân Cường đi vào liền khép cửa lại, dựa vào cửa vuốt ngực, ít nhiều có tiến triển, vãn hồi một phần tổn thất. Sai lầm lần này có thể gây ra hậu quả gì ai cũng hiểu, 200 triệu bị lừa rồi, giờ đại đa số đều biết, tiếp tới sẽ là người cho vay tiền ẩn sau màn đòi vốn thu hồi tổn thất, dù đập nồi bán sắt gom đủ tiền trả nữa thì chữ tín của Hoa Ngân cũng xong rồi, huống hồ tổng giám đốc Thượng luôn sống xa hoa, chi tiêu rộng rãi, chắc gì gom nổi tiền.

May mà còn hi vọng, Ân Phương Thuyên đứng chốc lát lòng phức tạp rời đi, đợi an bài.

Trong phòng, Thượng Ngân Hà không hỏi vật mà hỏi người trước: “Tiểu Ngũ, không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không ạ, tổng giám đốc Thượng, chính là thứ này.” Ngũ Quân Cường đem bọc lụa giao lên.

Thượng Ngân Hà mở lụa ra, bộ sách cổ khiến người ta thèm khát ở ngay trước mắt, nhìn sơ qua, khó nói được cảm giác, giấy ố vàng, chữ nhỏ, con dấu vẫn rõ ràng. Hắn cầm di động chụp liên tục, mỗi tấm ảnh đều vô cùng thận trọng gửi đi: “ Rốt cuộc đây là thứ gì, sao lại đáng giá thế?”

Không ai trả lời được câu này, một cuốn sách trị giá 20 triệu, không tin nổi, hơn nữa lấy được quá dễ dàng.

Trong lúc chờ đợi, Thượng Ngân Hà hồ nghi hỏi: “Tiểu Ngũ, người đâu, sẽ không có phiền toái gì chứ?”

“Không ạ, người này rất thức thời, y có chuyện làm ăn ở khu phong cảnh Hoàng Hà, lại có gia đình ở Trung Châu, có rất nhiều thứ để uy hiếp y. Cho nên tôi đàm phán với y, y chủ động giao cho chúng ta, nghe ý có vẻ muốn thông qua cái này lấy lòng tổng giám đốc, sau này làm ăn dễ dàng hơn.” Ngũ Quân Cường đem lời nói dối nói ra, kỳ thực nếu không có cảnh sát xen vào, hắn cũng sẽ trả lời như thế.

“Vậy thì tốt, tôi thích làm việc với người thông minh như vậy, hôm khác hẹn y, không thể lấy không đồ của người ta như thế, chỗ nào cần giúp được thì giúp...” Thượng Ngân Hà làm cái nghề chẳng vẻ vang gì, nhưng hắn có thể đứng vững bao năm, giờ lại còn có thể tẩy trắng, tất nhiên có chỗ độc đáo, có thể nói trong hắn có một phần phong phạm dân giang hồ xưa, làm việc có nguyên tắc, không vì tiền mà vô sỉ bất chấp như người thời nay.

Một lát sau tin nhắn tới, vừa xem một cái, Thượng Ngân Hà vui thêm vài phần, gật gù liên hồi: “Làm tốt lắm, đối phương cơ bản nhận định là đồ thật, tổn thất của chúng ta lại lấy về một phần nữa rồi.”

Nói xong định bấm điện thoại liên hệ lại.

Không ngờ Ngũ Quân Cường ra tay ngăn cản: “Tổng giám đốc đừng gọi vội.”

Thượng Ngân Hà ngạc nhiên: “Sao thế?”

“Chúng ta ngay từ đầu đã bị người ta dắt mũi, bây giờ quyền chủ động một phần nắm trong tay chúng ta, điều kiện nên do chúng ta đưa ra, cuộc điện thoại này do hắn gọi tới mới đúng.” Ngũ Quân Cường nói lời này là do cảnh sát an bài, hắn thấy có lý lắm.

Đúng là có lý, Thượng Ngân Hà càng nghĩ càng thấy có lý, ngạc nhiên nhìn Ngũ Quân Cường, không ngờ tên lái xe theo mình nhiều năm biết động não rồi: “Có lý, nhưng mà lỡ hắn không gọi tới thì sao?”

“Vậy cũng phải đợi, nếu quá gấp gáp, khiến hắn biết chúng ta đang nóng lòng cần tiền, có khi còn ra điều kiện khó khăn hơn nữa... Cuốn sách giả từng được đấu giá hơn 800 vạn, vậy cuốn sách thật trị giá thế nào, tôi nghĩ đối phương đã không tiếc tiền lấy được nó, vậy nó phải là thứ tối quan trọng với hắn, đợi hắn nhắc tới, chúng ta lại nâng giá lên, thế không phải tốt hơn sao ạ? “ Ngũ Quân Cường tiếp tục đề nghị.

A, Thượng Ngân Hà vỗ mạnh bàn đứng bật dậy, làm Ngũ Quân Cường giật mình nghĩ nói gì sai, ai ngờ Thượng Ngân Hà cười lớn khen không ngớt: “ Ha ha ha, có lý lắm, không uổng công đi theo tôi.. Ha ha ha, còn biết mặc cả, đúng lắm, tôi đúng là sốt ruột tới hồ đồ rồi... Được tôi nghe cậu, đợi một buổi sáng xem, xem xem hắn biết thứ này trong tay tôi có phản ứng gì, hừ, giờ chúng ta mới là người định đoạt... Ngồi đi Tiểu Ngũ.”

Ngũ Quân Cường cười xấu hổ, cầm cốc đi lấy nước đặt lên bàn Thượng Ngân Hà trước, sau đó cẩn thận đặt lên bàn, tuy lái xe cho Thượng Ngân Hà 7,8 năm rồi, song cơ hội giao lưu không nhiều, xưa nay là nhân vật sai gì làm nấy thôi.

Thượng Ngân Hà lần đầu phát hiện ra lái xe làm việc rất chu đáo của mình còn có cả đầu óc, ngồi xuống hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu thấy có thể vãn hồi được tổn thất từ Thai Bác Văn không?”