Q2 - Chương: 304 Ngọc vẫn hương tiêu, tương kế tựu kế. (3)
“Khó lắm ạ, hôm qua chúng tôi dồn ép hắn mấy tiếng, hắn nói tiền chuyển đi rồi, riêng tổn thất đem rửa đã là 15%, hơn nữa còn gửi tới Hong Kong, Singapore, thế mới phiền, hắn làm một mình, lấy tiền cũng phải do hắn ra mặt, chúng ta dám cho hắn đi lấy tiền sao?” Ngũ Quân Cường kỳ thực đầu óc không hề kém, chỉ là tính cách hắn trực tiếp, không ưa vòng vèo. Chuyện vãn hồi tổn thất hắn không đánh giá cao, nếu rút tiền ở Trung Châu họ còn xử lý được, ra ngoại cảnh họ còn không thông thạo bằng hắn, khống chế nổi à? Khỏi nghĩ cũng biết là không, thằng này lại chẳng có gia đình thân thích gì.
“Thế không phải thằng khốn đó lừa chúng ta, chúng ta trơ mắt nhìn thôi sao?” Thượng Ngân Hà đan mười ngón tay vào nhau, không biết đang nghĩ gì.
“Tổng giám đốc, cũng không hẳn thế đâu, tôi thấy chuyện này lạ lắm, tựa hồ kẻ chỉ tay sai bảo chúng ta, mục tiêu ở chỗ khác.”
“Nói, nói tiếp đi.”
“Thứ nhất, tôi nghĩ hắn không phải loại thiếu tiền, nếu thiếu, hắn đã thành công rồi, vứt Thai Bác Văn mà chạy xa là được. Thứ hai, hắn giao danh sách nhiều người như thế để chúng ta tìm, rõ ràng là muốn mượn tay chúng ta. Cho nên tôi nghĩ, hắn chỉ mượn tay chúng ta để làm việc của hắn.” Ngũ Quân Cường nhớ lại cuộc đàm thoại với cảnh sát, nhắc nhở.
“Ừ, cậu nói không sai, nhưng hắn nắm thóp chúng ta, chúng ta không nghe hắn chỉ huy không được.” Thượng Ngân Hà cũng hiểu điều đó chứ.
“Tôi nghĩ đây là nguy cơ, nhưng chắc gì không phải cơ hội.” Ngũ Quân Cường đổi giọng khiến Thượng Ngân Hà chú ý: “Chúng ta một mặt ngồi xuống đàm phán với hắn, nếu có thể đòi nhiều tuyệt đối không lấy ít, để hắn phải chảy máu. Mặt khác, chúng ta vắt được của Thai Bác Văn bao nhiêu vắt bấy nhiêu. Một bên hiệu quả, thiệt hại của chúng ta sẽ giảm thiếu, hai đầu hiệu quả, có khi chúng ta còn lãi.”
Thượng Ngân Hà trừng mắt khó tin nổi: “ Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ... Ha ha ha, xem ra chuyện đúng là cần người có gan như cậu làm, xem đi, trong công ty thường ngày không phải là thiếu kẻ gian xảo ma mãnh, đủ âm mưu quỷ kế, nhưng lúc gặp chuyện lại như kiến bò chảo nóng. Chỉ có cậu vẫn nghĩ được rõ ràng rành mạch như thế, vẫn trấn định như thế... Tốt, xem ra làm lái xe thực sự ủy khuất cho cậu, lần này kiếm được, tôi cũng để cậu kiếm thỏa thuê...”
“Cám ơn tổng giám đốc, song tôi không mong kiếm được gì, vãn hồi được tổn thất là tốt rồi, nhìn tổng giám đốc lo lắng, chúng tôi cũng lo lắng.” Ngũ Quân Cường không phải người biết lấy lòng người khác, hắn nói vậy là hắn nghĩ vậy.
Chính vì biết thế nên Thượng Ngân Hà cảm động, nói đi nói lại, vẫn là đám huynh đệ xuất thân thảo mãng sống có tình nghĩa, không như đám sói mắt trắng trong công ty, chỉ nghĩ tới tiền, lúc này cần mọi người đồng tâm hiệp lực, e chúng đã nghĩ tới kiếm chỗ làm khác rồi.
Chuông điện thoại reo, nhìn số một cái Thượng Ngân Hà giơ ngón tay lên khen ngợi, hắn cũng đã bình tâm hơn nhiều rồi.
Bên kia lần này lên tiếng trước: “Tổng giám đốc Thượng, cám ơn anh, xem ra anh thành công rồi.”
Thượng Ngân Hà sau một hồi nói chuyện với Ngũ Quân Cường đã trấn tĩnh lại, bên mình không phải không có ưu thế gì, nên nói chuyện với đối phương không ở thế yếu nữa, thái độ lạnh nhạt: “Đừng khách khí, mỗi người có nhu cầu riêng thôi.”
“Có thể hỏi một chút, nguyên chủ sở hữu Anh Diệu Thiên còn trong tay các anh không?” Đối phương lại hỏi.
“Đương nhiên, ông chủ Vương hứng thú với người đó à?
“À, thuận miệng hỏi thôi.”
Thượng Ngân Hà chủ động tấn công: “ Vậy chúng ta bàn việc làm ăn thôi chứ?”
Đối phương có vẻ bất ngờ nên trả lời chậm một giây: “ Anh cứ nói.”
“Vụ làm ăn này giờ tới lượt chúng tôi ra giá rồi phải không?”
“Ha ha ha, đương nhiên, các anh muốn bao nhiêu?”
Thượng Ngân Hà cười gằn tựa hồ quay về thời xẻo người không chớp mắt, ra giá là hộc máu: “Một trăm triệu.”
Tút, tút... Điện thoại cúp luôn rồi.
Thượng Ngân Hà hít một hơi, ra giá quá cao, khiến người ta chạy mất rồi, giơ điện thoại lên hướng về phía Ngũ Quân Cường lắc đầu.
Ngũ Quân Cường hung hăng nói: “Dám động thổ trên đầu thái tuế, chúng ta cứ đợi, hắn dám vênh váo, chúng ta càng vênh váo hơn, Trung Châu là địa bàn của chúng ta, hắn cần chúng ta...”
Cũng phải, dù gì lấy 20 triệu nữa cũng chỉ là 1/10, không bõ bèn gì cả, Thượng Ngân Hà thêm phần tin tưởng, nhưng cũng một phần ảm đạm, già rồi, lá gan không còn như xưa nữa. Đổi lại năm xưa, nếu có kẻ giở trò này với hắn, hắn thà táng gia bại sản chứ không chịu để người ta nắm thóp sai bảo như chó... Điều Ngũ Quân Cường nói chẳng phải có gì cao siêu, chỉ khác ở lá gan thôi.
Kỳ thực Ngũ Quân Cường lúc này cũng hết sức gồng mình lên, trong lòng đang giật thon thót, nếu Thượng Ngân Hà biết hắn thông đồng với bọn cớm, kết cục tuyệt đối không tốt hơn ngồi tù... Giờ chỉ còn biết cầu mong cho người thần bí kia gọi điện lại.
Giằng co kéo dài mười mấy phút, tưởng chừng như cả một thế kỷ, mấy lần Thượng Ngân Hà đã nhấc điện thoại lên rồi, cuối cùng lặng lẽ đặt xuống. Lần này là một vụ đánh cược, phú quý cầu trong nguy hiểm, nếu do dự e là phần thắng mất sạch, tên lái xe đã vô tình khơi lên hào khí năm xưa của hắn, nếu thắng, hắn sẽ thắng toàn cục, nếu thua, tàn cục còn tệ hơn không?
Với lại hắn làm cái nghề này, một khi mất đi dũng khi rồi, lấy gì giữ gia nghiệp lớn này, lấy gì giữ tiểu tình nhân xinh đẹp trong tay đây? Mất dũng khí, sớm muộn hắn cũng mất hết.
Reng reng reng...
Chuông điện thoại vừa mới reo, nụ cười hiện lên mặt Thượng Ngân Hà, mình cược trúng rồi. Đợi điện thoại reo một lúc Thượng Ngân Hà mới nhấc máy, không nói mà đợi đối phương.
Bên kia trực tiếp nói: “Được 100 triệu.”
“Cám ơn, vậy tiếp theo tôi toàn lực giúp anh làm tốt.” Thượng Ngân Hà rất rộng rãi.
“Đừng cám ơn vội, tiền thì có, chỉ xem anh có bản lĩnh lấy không, điều kiện kèm theo là, trước tiên cho tôi thấy xác nguyên chủ, tôi trả anh 50 triệu, sau đó đưa Anh Diệu Thiên cho tôi, tôi trả nốt 50 triệu.” Khẩu khí đối phương cứng rắn hơn.
“Cái gì? Anh bảo tôi giết y?” Thượng Ngân Hà bất ngờ, hắn không nghĩ tới chuyện này.
“Ha ha ha, tổng giám đốc Thượng, 50 triệu tôi thuê người giết anh còn thừa sức, anh không dám làm, tôi không thiếu người dám làm.” Đối phương căn bản không cho đường mặc cả, trực tiếp bức cung: “ Sao, tổng giám đốc Thượng, cần tôi cho bao nhiêu thời gian suy nghĩ, hay là để tôi mời người khác.”
“Chuyện này...” Thượng Ngân Hà quay sang Ngũ Quân Cường, che điện thoại nói hai chữ "diệt khẩu", Ngũ Quân Cường cắn răng tới bành quai hàm, gặt đầu. Thương Ngân Hà trầm giọng đáp: “Được.”