Q2 - Chương: 305 Ngọc vẫn hương tiêu, tương kế tựu kế. (4)
Lần này Thượng Ngân Hà chủ động cúp điện thoại, rất nghiêm túc hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu có chắc không, mặc dù lấy về được 50 triệu, nhưng đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm đấy, thằng nhãi cậu bắt là con cảnh sát.”
Nói thì nói thế, nhưng kỳ thực Thượng Ngân Hà có phần trông đợi, Tiểu Ngũ xuất thân quân ngũ, một khi ra tay tàn nhẫn hơn bọn lưu manh bình thường nhiều.
“Tổng giám đốc coi như không biết chuyện này đi.” Ngũ Quân Cường mập mờ nói.
Thượng Ngân Hà không nói gì thêm nữa, cảm kích lẫn không đành lòng phẩy tay, Ngũ Quân Cường đứng dậy đi ra ngoài khép cửa lại. Điện thoại của Ân Phương Thuyên gọi tới, bảo hắn đợi chút, sau đó chạy tới, đưa cho chi phiếu 20 vạn tiền mặt.
Mỗi khi Thượng Ngân Hà vỗ về huynh đệ phía dưới đều dùng tiền mặt thế này, nhưng chỉ có vài nghìn thôi, lần này nhiều như thế, chuyện phải làm e là.... Ân Phương Thuyên không dám nghĩ, đôi mắt thương xót nhìn Ngũ Quân Cường một mình rời Hoa Ngân.
Lát sau Ngũ Quân Cường ngồi vào xe hỏi: “Nghe rõ chưa, đối phương muốn bịt miệng.”
“Yên tâm, chúng tôi sẽ bịt hộ anh, chắc chắn khiến anh hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.” Lái xe trông khá giống Đầu Trọc, nhưng xét độ nguy hiểm còn hơn một bậc, đáp rất lạnh lùng.
.................................................
Hành động rồi, bứt một sợi tóc rung chuyển toàn thân, đang phân tích âm thanh giám sát được, sơ bộ khẳng định đó là điện thoại của Đoan Mộc Giới Bình, tuy cố ý ngụy trang, nhưng không qua được kỹ thuật tiên tiến, tổ chuyên án mới thành lập vui mừng khôn xiết, cá lớn bị dụ ra rồi.
Phân tích chưa kết thúc thì Thẩm Tử Ngang tới, lên thẳng bộ chỉ huy tổ chuyên án ở tầng bốn, vào trong chưa nói một lời, ra hiệu Hình Ái Quốc dẫn đội, lên tầng 6 nơi đặt máy chủ, ở đó có mấy gian dùng làm phòng nghỉ, gọi Soái Lãng dậy.
Soái Lãng đang buồn chán nằm khểnh trong bòng, chả buồn đứng lên hỏi: “Chuyện gì thế?”
Đột nhiên rất nhiều cảnh sát vào phòng làm Soái Lãng giật mình, không hiểu xảy ra chuyện gì, Hình Ái Quốc đi tới ngồi xuống giường giải thích, Soái Lãng từ kinh ngạc thành phẫn nộ: “Cái gì, bảo tôi đóng giả người chết, thế mà các người cũng nghĩ ra được, giống thế quái nào được.”
“Chính vị sợ không giống nên gọi pháp y tới đấy, kéo đi, kéo đi.”
Hình Ái Quốc làm việc không rườm rà, cả đám cảnh sát xúm tới kéo Soái Lãng ra khỏi giường, phía trước kéo phía sau đẩy, kệ y không muốn, bốn năm người đưa y vào phòng trống, sau đó bố trí cảnh. Phòng chỉ có một cái bàn nát, Hình Ái Quốc tay cầm xấp ảnh hiện trường án mạng, nào là túi mì ăn liền, nào là chai bia, giấy vệ sinh. Phía này không biết pháp y bôi gì lên mặt Soái Lãng, da xám xịt như người chết, hóa trang xong dựa theo mấy ảnh hiện trường tra khảo, đặt y dựa vào góc tường.
Tới lúc này dù Soái Lãng có ương bướng cũng phải kệ người ta làm thôi, pháp y lại hắt cốc nước đỏ vào cổ y, Soái Lãng than: “Chị à, nói trước tôi đổi cái áo được không, mấy trăm đấy, ai đền cho tôi?”
“Chuyện này là để cứu mạng cậu, đã bị giết người bị miệng rồi thì mặc cái gì cũng là đồ tang thôi.... Ngẩng đầu, làm cho cậu cái vết thương, lát nữa cơ thịt phải thả lỏng ra, đừng có mang theo tâm trạng bực bội mà giả chết, không giống đâu... Không được tôi cho cậu uống thuốc an thần đấy.” Nữ pháp y vần Soái Lãng như tảng thịt, làm vết thương giả trên động mạch cổ của y, cái vẻ mặt bừng bừng say mê làm Soái Lãng im thít, không nghe lời bà chị này biến thành xác thật chứ chả đùa.
Sau đó bà chị còn dạy Soái Lãng nằm thế nào, chân dạng ra sao, làm sao gục đầu xuống trông giống gãy cổ, hiện trường hung sát bố trí mấy tiếng mới hoàn thành, rồi tiếp đó ba bốn cảnh sát tay cầm máy ảnh chớp liên hồi, nhiệt tình hơn chụp ảnh minh tinh.
Thế là những bức ảnh nghệ thuật Soái Lãng ngọc vẫn hương tiêu được xuất hiện trên màn hình.
Trên bức ảnh một chàng trai tuổi còn trẻ, chỉ chừng hai mấy, tóc ngắn, mặt xám xịt, môi he hé, cổ đứt dài hai tấc, máu chảy ướt vạt áo, quả thật là chết tới không thể chết thêm được nữa.
……………. ………………..
Kỳ, kỳ, kỳ, kỳ... Còn mẹ nó, lũ cảnh sát chó chết bôi gì lên người mình thế.
Nhà vệ sinh, bồn tắm, Soái Lãng hết ngâm lại kỳ, rồi còn soi trước gương rất lâu, phải thừa nhận dân chuyên nghiệp có khác, tắm lâu vậy cảm giác da mặt vẫn xám xám, may mà da mình đen sẵn, dung mạo không có gì xuất sắc, coi như không tổn thất, không thì giết đám đó rồi.
Quần áo thì thôi, không nói nữa, giặt mãi mà vẫn vẫn còn hồng hồng, Soái Lãng bực tức vứt luôn, vặn vòi nước về phòng. Về phòng rồi, tìm lên tìm xuống không thấy chỗ nào đặt quần áo, may mà kinh nghiệm sống của y phong phú, cuối cùng cũng tìm thấy đồ giữ ấm mặc tạm, quần áo giặt chắc phải phơi khô mấy tiếng.
Cốc, cốc, cốc... Có tiếng gõ cửa, Soái Lãng quay đầu ra thì Phương Hủy Đình đã vào rồi, đang định quát ai ngờ cô phì cười, cười gập cả người, cười không đứng nổi. Soái Lãng biết tàn tích xác chết vẫn còn trên người, muốn tức mà không tức nổi.
“Anh... Anh dùng nước rửa à?” Phương Hủy Đình vừa cười vừa hỏi.
“Làm sao?” Soái Lãng gắt gỏng.
“Đó là chất hóa học, nước không rửa được đâu, phải có chất trung hòa, đây, cho anh....” Phương Hủy Đình đặt bình nhỏ lên bàn, ngồi xuống nhìn Soái Lãng, trông y như zombie từ Resident Evil chui ra vậy, nghĩ tới bức ảnh kia lại cười.
Soái Lãng tức tối giật cái bình rồi chạy đi.
Xem ra đúng phương pháp rồi, không lâu sau Soái Lãng từ gian vệ sinh ra tinh thần lai láng, mặt mày phấn chấn, ca ca sống lại rồi. Không ngờ Phương Hủy Đình vẫn còn ngồi đó, y thì mình trần, kệ luôn, dù sao Soái Lãng rất tự tin với thể hình của mình, cơ ngực rõ nét, cơ bụng không được sáu nhưng bốn múi vẫn có, không phải là loại múi nhân tạo của dân thể hình, mà là múi tự nhiên, cơ bắp không phát triển nở nang, mà săn chắc như rèn bằng thép, toàn thân ẩn tàng một sức bạo phát mạnh mẽ.
Phương Hủy Đình đôi chút bất ngờ, nam nhân thích nhìn thân thể nữ nhân, tương ứng, thân thể nam nhân cũng thu hút nữ nhân, lén nhìn vài cái, thấy Soái Lãng không mặc thêm áo mà cứ thế đường hoàng ngồi xuống giường, cầm một thứ ném luôn. Soái Lãng bắt lấy thì ra là áo sơ mi, chỉ nghe cô cảnh sát nói: “Mặc vào, đi phơi mỡ à, đen xì xì gớm chết.”