← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 306 Ngọc vẫn hương tiêu, tương kế tựu kế. (5)

Té ra là chuyên môn tới đưa áo, tuy chẳng biết nói cho người ta vừa lòng, nhưng việc làm được Soái Lãng ghi nhận, mặc vào mới biết là áo trong của cảnh sát, hơi rộng, áo len cũng bị dính màu rồi, đành khoác thêm áo ngoài.

Phương Hủy Đình chỉ hộp cơm trên bàn: “Ăn đi, điều kiện chỉ có thế thôi, đừng chê.”

Soái Lãng ừ một tiếng, vất vả cả buổi sáng, đúng là đói rồi, mở một cơm, lập tức rút đũa ăn như chết đói chết khát.

Phương Hủy Đình vốn định đi, nhìn cảnh đó hơi nhíu mày, mùi vị hộp cơm đó thế nào cô biết, gạo là gạo cũ, loại chỉ bở to mà vô vị, rau chỉ có vị mặn như rau muối, thịt lợn chẳng cạo sạch lông, vậy mà Soái Lãng ăn ngon như thế, lòng có cảm giác là lạ: “Ngon không?”

“Ăn cho xong, tôi muốn gọi thêm vài món, các cô có chịu không?” Soái Lãng miệng hàm hồ nói, y thích ăn ngon thật, nhưng nếu không có thì cơ bản cái gì cũng nuốt được, nếu không thế y đã chết đói cách đây vài năm rồi chẳng phải đợi tới bây giờ.

Phương Hủy Đình nhận ra, mình thực sự được nuông chiều quen rồi, còn anh chàng giàu xổi này, bản chất vẫn là rễ cỏ. Cô không đi nữa, tới bên giường, không ngờ bất giác đi gấp lại chăn, chỉnh lại gối, hừm chị đây ở nhà còn chẳng gấp chăn mình đâu nhé, vừa quay lại thì thấy Soái Lãng nhìn mình chằm chằm từ trên xuống dưới, bực mình gắt: “Nhìn cái gì?”

Ai ngờ Soái Lãng hỏi: “Ở nhà cô chẳng bao giờ gắp chăn đúng không?”

“Hả?”

“Tay chân lóng ngóng, chứng tỏ nghiệp vụ vô cùng không quen.”

Phương Hủy Đình nhìn chăn gấp không khác gì dồn thành đống, thiếu mỹ cảm vô cùng, ở nhà cô ngủ dậy là mò ra bàn, đồ ăn sáng làm sẵn, ăn xong đi làm, giường chiếu để mẹ dọn có bao giờ đụng vào đâu, bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận: “Thế thì đi mà gấp.”

Oa, quá thiếu cảm giác ôn nhu rồi, bảo sao không ai chịu nổi ẻm, Sái Lãng thở dài lắc đầu, vừa ăn vừa liếc nhìn, khuôn mặt trái xoan chuẩn mực phương đông, cằm nhọn thời thượng, sống mũi thẳng cao hiếm có, mắt phượng dài, máy lá liễu dựng lên uy nghi, cái gì cũng tốt, chỉ thiếu chút cảm giác ôn nhu, nói một câu không vừa ý là trừng mắt, hai câu không vừa ý là vung nắm đấm. Chứ không à, phát hiện Soái Lãng lấm lét nhìn mình, đồng chí Phương Hủy Đình cũng quắc mắt lên.

Phì, Soái Lãng cười phun cơm, vội vàng thu lại ánh mắt, cắm mặt ăn, Phương Hủy Đình đứng bật dậy, ở trong số bạn bè cùng tuổi, cô trưởng thành, có chủ kiến, chững chạc, không hiểu vì sao, tên này xuất hiện trong tầm mắt là cứ cảm thấy sự cân bằng của mình bị phá vỡ, không bình tĩnh được như thường ngày.

Có điều hình như lần này là mình sai, cô không đi nữa, quay lại giũ chăn ra gấp, lần này gấp miễn cưỡng vừa mắt, cố ý nói: “Này Soái Lãng, mọi người bảo anh có thiên phú biểu diễn, đóng người chết còn thật hơn cả người chết.”

“Nhiệm vụ của cô là tới đây móc mỉa tôi à?”

“Hì hì, nhiệm vụ của tôi là tới đây đưa hộp cơm cho anh, phí diễn xuất của anh đấy.”

“Cô đừng có mà đắc ý, bằng vào cái tên mặt trắng Thẩm Tử Ngang đó mà bắt được Đoan Mộc Giới Bình thì Đoan Mộc Giới Bình chết tám kiếp rồi.” Soái Lãng khinh bỉ, y đã lĩnh giáo trình độ của Cố Thanh Trì, chưa tới thời khắc cuối chưa biết bài tẩy của họ, y không tin có thể nhử Đoan Mộc Giới Bình dễ dàng như thế.

Phương Hủy Đình không tin Soái Lãng: “Còn có cha anh mà.”

“Ông ấy cũng không được.”

“Vì sao?”

“Ông ấy chỉ bắt kẻ lừa đảo, chưa từng làm kẻ lừa đảo, ông ấy có cái nhìn sắc bén, nhìn ra thủ đoạn của bọn lừa đảo, nhưng đó là khi chúng thực hiện hành vi lừa đảo rồi. Cô hiểu không? Đối phó với tên lừa đảo thường còn được, nhưng với Đoan Mộc Giới Bình, đợi hắn hành động rồi mới nhìn ra thì tất cả đã muộn, phải biết hắn muốn làm gì, mới có thể bắt được hắn. Mặc dù tôi không phủ nhận khả năng cha tôi có thể bắt được hắn, nhưng tuyệt đối không dễ dàng gì đâu... huống hồ có tên Thẩm Tử Ngang thích khoe mẽ kia, tuyệt đối chỉ làm hỏng chuyện.

“Hừ, anh chỉ nói mồm, còn chúng tôi thì đã khóa chặt được hắn rồi.”

Soái Lãng không nói nữa, cơm ăn xong rồi, đặt hộp xuống, cầm cái gạt tàn đầy mẩu thuốc tới, nhìn là biết hút chưa lâu.

“Làm sao?” Phương Hủy Đình không hiểu.

Soái Lãng lại chỉ vào sọt rác, cũng đầy mẩu thuốc lá.

Nhiều mẩu thuốc lá như thế, rõ ràng người hút rất lo lắng, Phương Hủy Đình cũng cảm giác được rồi, có lẽ bọn họ đang quá lạc quan.

“... Khi tôi còn nhỏ thường xuyên thông qua mẩu thuốc lá để đoán tâm tình cha tôi, khi nào thấy quá nhiều là tôi không dám ho he gì, sợ ăn đòn... Về sau tôi có em gái, cha tôi cai thuốc rồi, tới đây lại hút nhiều như vậy đủ thấy ông ấy phải lo nghĩ ra sao, vốn tôi không muốn để ý tới loại chuyện cặn bã của cảnh sát các cô, nhưng tôi không muốn thấy cha tôi như thế... Đương nhiên cũng không muốn thấy cô cũng suốt ngày mặt ủ mày chau.”

Phương Hủy Đình nghe đoạn đầu có chút động tình, nghe đoạn sau thì hết luôn rồi, cô hiểu Soái Lãng mà, nói thêm vài câu nữa thế nào cũng nói Thẩm Tử Ngang vô dụng, nói Trịnh Quan Quần không phải người, chỉ biết dụ dỗ cha con họ làm việc, không có chút ưu đãi nào: “Dừng, dừng ngay, đừng lải nhải với tôi, muốn tiền thì đi tìm xử trưởng Trịnh mà đòi, với lại, Soái Lãng, anh có cần gian vậy không? Số tiền tài trợ anh thu được quá thừa rồi.”

Quả nhiên là chuyện tiền, Soái Lãng lắc đầu: “ Tôi nói này cô em, chuyện nào ra chuyện nấy, tôi kiếm được tiền là chuyện của tôi, họ lợi dụng tôi không trả tiền, nếu có lần đầu sẽ có lần sau, cô nói một cách công tâm xem, làm thế mà được à?”

“Vậy anh đi mà đòi, nói với tôi làm gì?” Phương Hủy Đình đứng dậy, cô ghét cái bản mặt lúc nào cũng tiền của Soái Lãng.

“Khoan.” Soái Lãng chặn lại: “Trình tự không đúng, cô cứ vậy mà đi ra, có quên gì không?”

“Trình tự gì, quên gì?”

“Tôi bị bắt cóc, thế nào cũng phải lấy lời khai chứ, những tình huống tôi nói, các cô không coi trọng à?”

Phương Hủy Đình thấy vẻ mặt nghiêm túc của Soái Lãng đoán tám phần lại muốn tống tiền rồi, lạnh tanh nói: “ Tình huống anh nói, anh cảm thấy đáng được coi trọng được không?”

“Tôi làm gì chứ?” Soái Lãng bị ngó lơ, rất khó chịu.

“Ăn xong rồi thì ngủ đi.” Phương Hủy Đình không thèm trả lời, khiến Soái Lãng bẽ mặt, cảm giác thật đã, ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, được vài bước, dừng lại nói thêm: “ Đúng rồi Soái Lãng, về lý luận thì anh chết rồi... Tôi thấy ảnh anh đóng giả người chết đẹp trai lắm.”

Nói xong đắc ý bước ra ngoài, cửa vừa khép lại nghe thấy tiếng hắt hơi liên hồi, đáng đời, ai bảo thích khoe cơ bắp.