Q2 - Chương: 307 Hậu tích bạch phát, tên đã lên dây. (1)
13 giờ 30 phút, ảnh thi thể Soái Lãng được Ngũ Quân Cường gửi đi.
13 giờ 50 phút, người thần bí lần nữa gọi điện cho Thượng Ngân Hà, Thượng Ngân Hà không biết phòng làm việc của mình bị nghe trộm, thế nên tổ chuyên án thu được nhiều thông tin bất ngờ. Thậm chí qua những cuộc nói chuyện của Thượng Ngân Hà với người khác, biết được vụ đấu giá lần trước, hắn cũng tham gia vào đó. Đồng thời biết Thượng Ngân Hà đúng là đang kẹt tiền, hắn thúc giục các xí nghiệp nhỏ trả lại một phần tiền cho vay để vượt qua khó khăn, đúng như điều chuyên gia dự đoán.
14 giờ 40 phút, Ân Phương Thuyên vội vàng chạy vào văn phòng tổng giám đốc báo tin mừng, tài khoản công ty có thêm 50 triệu... Đúng 15 giờ một bưu kiện chuyển phát nhanh gửi tới Hoa Ngân, người ký nhận là Thượng Ngân Hà, bên trong chỉ có một cái di động, muốn Thượng Ngân Hà phái người đưa Anh Diệu Thiên tới địa điểm chỉ định. Thương Ngân Hà tất nhiên gửi người mình tin tưởng nhất là Ngũ Quân Cường rồi...
Địa điểm: Cầu Hoàng Hà Hoa Viên Khẩu.
Một mình một xe lên đường, rời thành phố là ra khỏi phạm vi giám sát, chỉ có thể truyền tin qua sóng ngắn vô tuyến, tuy Ngũ Quân Cường đã đồng ý hợp tác, song vẫn phủ một bóng đen lên tổ chuyên án.
Trịnh Quan Quần dựa vào lưng ghế trầm tư, Hình Ái Quốc và Soái Thế Tài đua nhau hút thuốc, thời khắc này chẳng ai còn kỵ húy tổ trưởng Thẩm không hút huốc nữa rồi. Thẩm Tử Ngang lúc này chẳng để ý, đang đứng ngồi không yên, thi thoảng day huyệt thái dương. Phương Hủy Đình không tham gia cái chỗ này, cùng Hành Song Thành cùng giám sát tình hình Ngũ Quân Cường báo về, hắn đã đi mười mấy phút, hai đội đặc cảnh ở trước xe hắn đợi lệnh.
Mặc dù đã khóa được số máy di động của Thai Bác Văn, nhưng đó là số ảo, hiển thị là ở Đài Loan, đây là một nghiệp vụ được cung cấp, Đoan Mộc Giới Bình có thể thông qua bất kỳ điện thoại nào gọi đi, tín hiệu truyền qua các điểm trung chuyển tới điện thoại đó để hiện số đã đăng ký... Bọn họ đã thông báo phía Đài Loan xác nhận thân phận người đăng ký số máy đó, nhưng không trông đợi gì vào việc này.
Chỉ là quy trình thôi.
Lão Trịnh im lặng hồi lâu lên tiếng: “Nên hạ quyết tâm rồi, có giao dịch hay không?”
Giao dịch hay không giao dịch? Bắt hay không bắt?
Vấn đề là ở chỗ này, trước đó bọn đã thảo luận qua không ít, chẳng may giao dịch, người ta nhờ người mang đi như vụ thạch khắc lần trước, đồ đi rồi, người vẫn chẳng thể đụng tới. Trộm gà không được mất luôn nắm gạo, quân bài có thể kiềm chế đối phương cũng mất. Thẩm Tử Ngang còn lo một loại khả năng nữa, Đoan Mộc Giới Bình không ở Trung Châu mà ngầm điều khiển từ xa, còn một tên thế thân khác.
Hỏi ra câu này, mọi người đều nhìn Lão Soái, Soái Thế Tài nói: “Giao dịch đi, bắt người... Dù không phải là Đoan Mộc Giới Bình cũng là người hắn tin cậy, bắt được người giao dịch hẳn có thể tìm tới Đoan Mộc Giới Bình. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta rồi.”
Thẩm Tử Ngang chất vấn: “Nếu Đoan Mộc Giới Bình không ở Trung Châu thì sao, nếu hắn chỉ dùng một thế thân không biết để lấy sách giống vụ đấu giá thì sao?”
“Dù thế nào cũng phải ra quyết định, tôi thấy đáng để thử... Thứ nhất, tấm thạch khắc có thể bình an rời Trung Châu, lại thoải mái quay về, khả năng gây cho hắn một cảm giác sai lầm là chúng ta không biết gì. Thứ hai, người sở hữu Anh Diệu Thiên đã chết khiến hắn tin Thượng Ngân Hà đã bị kéo lên thuyền của mình. Thứ ba, dù hắn có kênh khác biết thông tin thì tổ chuyên án chúng ta giương cờ hiệu điều tra vụ án lừa đảo đặc biệt lớn truy bắt Thai Bác Văn, hắn cũng có thể hiểu lầm chúng ta đang mải truy theo tài chính bị mất...”
Soái Thế Tài kết luận: “Dưới cơ sở đó có khả năng hắn dùng tới người của mình hoặc chính bản thân đi lấy thứ quan trọng với hắn.”
Thẩm Tử Ngang im lặng, dù sao có chút tôn kính đồng chí già này, ông có thể từ không có bất kỳ manh mối gì lôi ra nhiều chuyện như vậy, người khác không bì kịp, gật đầu đồng ý: “Bố cục ở ngoại vi Hoa Viên Khẩu đi.”
“Còn 20 phút nữa, bảo Ngũ Quân Cường lái xe chậm một chút, chúng ta chuẩn bị cả phương án đối phó khẩn cấp, lần này bất kể là ai tới cũng phải khiến hắn có đi không có về...” Trịnh Quan Quần cũng hạ quyết tâm.
Thế là mười mấy xe cảnh sát đủ loại nối đuôi nhau rời sân chi đội cảnh sát mạng, trận đánh cuối cùng mở màn rồi.
Xe đã đi, sau cửa kính một gian phòng tầng trên cùng có một bóng người đứng nhìn, là Soái Lãng, y bĩu môi, phát ra một âm thanh khinh bỉ.
Khi còn nhỏ nhìn thấy cảnh xe cảnh sát từ trong sân cảnh sát đường sắt hú còi ào ào chạy đi, khí thế bừng bừng, không gì cản nổi, khi đó lý tưởng méo mó của Soái Lãng là, lớn lên mình phải làm cảnh sát, muốn đánh ai đánh con mẹ nó thằng nào chọc vào mình đánh cho mẹ nó không nhận ra luôn....
Còn bây giờ nhìn Thẩm Tư Ngang đứng đó phất tay một cái, khoảnh khắc tiếng hô vang vọng cả sân, tiếng giày rầm rập, tiếng đóng cửa xe rầm rập, sau đó là xe phóng đi làm Soái Lãng ngứa mắt vô cùng, ngứa mắt cả tư thế bước đi của Thẩm Tử Ngang, vì thế tất cả hội tụ thành câu tiên tri.
“Sấm to mưa nhỏ, không bắt được người xem bọn mày còn vênh cái buồi gì.”
Dù sao với cảnh sát mà nói chuyện này cũng đếch liên quan gì tới mình rồi, trước khi Thẩm Tử Ngang tới, Soái Lãng còn được để ý, sau khi Thẩm Tử Ngang tới, Soái Lãng bị vứt một bên như rẻ rách, à, nói đúng hơn người ta coi như là người chết thật rồi....
Nghĩ tới đó đấm một phát vào tường, mẹ nó chứ, thằng chó kia chưa gặp lần nào đó vì cuốn sách nát mà muốn lấy mạng mình, thằng chó đó cũng coi thường mình, nếu gọi một cú điện thoại, nói chuyện vài ba câu, y giữ thứ tại họa đó làm gì? Nhưng mẹ nó chứ, thằng chó đó không thèm luôn … Càng nghĩ Soái Lãng càng không nuốt trôi được cục tức này.
Bình thường mà gặp phải thằng nào dám chơi mình thế này, thế nào mình cũng làm cho nó chết đi sống lại.
Nhưng mà Soái Lãng tự biết mình, nếu phải đối đầu trực diện với tên lừa đảo thân kinh bách chiến không ngại ra tay giết người ấy, y e mình chưa đủ bản lĩnh.
Lần này tên khốn kiếp đó chắc chắn đang ở Trung Châu, đây là sân nhà của mình, trong khi hắn nghĩ mình đã chết rồi, sự chú ý của hắn sẽ có tên Thẩm Tử Ngang thích phô trương kia thu hút … như thế đây sẽ là cơ hội của mình, phải tóm được hắn, nhất định phải tóm được hắn nếu không mình sẽ phải sống chui sống nhủi.
Mình đã đành, còn người xung quanh, như cha, như Anh Tử thì sao?
Càng nghĩ Soái Lãng càng sợ, càng sợ lại càng giận.