Q2 - Chương: 308 Hậu tích bạch phát, tên đã lên dây. (2)
Trước kia còn nghĩ Đoan Mộc Giới Bình chỉ nhắm vào Anh Diệu Thiên thôi, nhân vật nhỏ xíu như mình hắn chẳng để vào mắt, thậm chí có lúc nếu có cơ hội cứ thẳng thắn đưa cho hắn là yên thân.
Giờ mới biết ngây thơ quá rồi.
Đi đi lại lại trong phòng, rốt cuộc Soái Lãng đã có quyết định, muốn hạ Đoan Mộc Giới Bình, trước tiên phải ra khỏi đây đã. Cẩn thận hé cửa thò đầu ra ngoài, cả cái tầng sáu vắng như bãi tha ma, Soái Lãng lách người ra, đóng cửa lại, lom khom người xuống tầng 5, chỉ có hai người trực ban, không có ai cả.
Lại xuống tầng 4, ở đây có cái phòng lớn ồn ào, hẳn là nơi kiến lập thông tin liên lạc.
Tầng 3 không có ai hết.
Tầng 2 trống luôn, chắc bọn cảnh sát dốc hết lực lượng ra rồi.
Xuống tầng một, Soái Lãng nhổ phì một cái, nói là cấm túc mà không ai canh thì tác dụng mẹ gì, coi thường mình à? Tầng một cũng trống trơn luôn, có điều vẫn có người gác. Hừm, làm sao để chuồn ra đây, cái chỗ này không có gái không có rượu, buồn thấy mẹ, anh mày có mà thèm ở lại.
Chân nhẹ như mèo tránh tầm nhìn trực ban ra tới cổng, liếc nhìn người anh em cảnh sát đang chăm chú xem sách gì đó, thừa lúc hắn cúi đầu lật sách, Soái Lãng hạ người nhanh như cắt áp sát cửa sổ, người kia ngẩng đầu lên thấy người liền giật bắn mình. Soái Lãng trong tích tắc cười như thằng ngốc, giọng ngọng ngịu: “Đồng í ảnh sát ơi, hỏi cái này zới.”
“Này, sao cậu lại tùy tiện đi vào đây, đây là chỗ cho cậu vào à?” Trực ban nghe thế theo bản năng nghĩ tên này đi vào chứ không biết là người trốn ra, nhướng mắt quát.
“Tôi có tùy iện vào đâu, đang hỏi đồng í có vào được không mà? Hỏi cái, tôi đi chơi quán net mất zí rồi, có phải đến cảnh sát mạng báo án không zậy?” Soái Lãng hỏi ngớ ngẩn.
Trực ban bực lắm, ghét nhất người dân không biết gì tới làm phiền: “Đi đi, ra đầu đường rẽ trái tới đồn công an mà báo.”
“Ồ zậy à, cám ơn đồng í...” Soái Lãng cám ơn chân thành, nghênh ngang bỏ đi mất dạng trước mũi cảnh sát.
………………………….. ………………….. ………..
“Tổ một báo cáo, tới thôn Lưu Am, đợi chỉ thị.”
“Ở nguyên tại chỗ đợi lệnh.”
“Đội hai tới trạm quan trắc thủy văn, đợi chỉ thị.”
“Ở nguyên tại chỗ đợi lệnh.”
“Tổ ba...”
Trong bộ đàm truyền tới đủ âm thanh hỗn tạp, trạm chỉ huy lâm thời đặt ở trạm thu phí, nghe nói người cục công an thành phố tới rất phối hợp nhường ra căn nhà quản lý hai tầng. Tục Binh dẫn người lên lắp thiết bị quan sát, vừa nhìn hiện trường qua ống nhòm phải thốt lên kinh ngạc.
Hơn một trăm cái trụ cao bằng nhà bốn tầng chống đỡ con rồng sắt khổng lồ, dưới cầu là sóng đục ngầu, trên xa xe qua lại không dứt, bối cảnh chiều mùa đông ánh nắng nhạt nhòa, thiện địa một màu, tráng lệ vô song.
Thế nhưng không dễ bố trí lực lượng, đây là nút giao thông trọng yếu nhất Trung Châu, căn bản không thể phong tỏa được.
Cách đó 12 km, một nhóm người khác cũng đang quan sát từ tổng thể tới chi tiết, tin tức không ngừng báo về.
“5 phút nữa Ngũ Quân Cường sẽ lên cầu...” Hình Ái Quốc vừa lái xe vừa báo cáo qua bộ đàm.
Trịnh Quan Quần và Soái Thế Tài ngồi ở ghế sau, phụ lái là Thẩm Tử Ngang đang xem bản đồ, hắn không quen chỉ huy bắt giữ thực địa, mà bản đồ với thực địa khác nhau quá nhiều, cầu dài tới 5km, bố trí nhân viên bao nhiêu cho đủ, đối phương lại có khả năng mang vũ khí, ở nơi đông đúc thế này thật sự quá nhiều biến cố khó dự phòng: “Thầy, đội trưởng Soái, hai người nói chúng có thể dùng cách nào lấy hàng?”
Nói chỉ là để giảm bớt căng thẳng thôi, khả năng tất nhiên phải tính trước hết rồi.
“Cách thức thì nhiều lắm, có thể lái xe song song với nhau, lấy hàng một cái đi ngay. Cũng có thể đây chỉ là trạm trung chuyển, gọi Ngũ Quân Cường tới là để quan sát xem có kẻ bám đuôi hay không, lấy hàng sẽ ở nơi khác. Dù là tình huống nào thì nếu lần này để người thoát được thì chúng ta không còn cơ hội nào nữa.” Trịnh Quan Quần nói nhanh hơn thường ngày, cho thấy ông cũng rất hồi hộp.
“Vậy có khả năng nhảy xuống sông trốn thoát không?” Thẩm Tử Ngang hỏi.
Câu này lọt vào tai mọi người thấy hơi ngu rồi, Hình Ái Quốc hắng giọng: “Giờ là mùa đông, nước tuy không đóng băng cũng gần 0 độ, thách hắn bơi được.”
“Hoàng Hà mùa khô bùn rất sâu, chỗ cạn nhất cũng phải một mét, đừng nói bơi, hắn từ mặt nước ra tới bờ còn chẳng đi nổi... Lão Soái anh thấy sao? Nếu chúng có cách thoát từ mặt nước thì vòng vây của chúng ta thủng lỗ chỗ rồi.” Trịnh Quan Quần mang suy nghĩ đề phòng vạn nhất hỏi, dù ở thời tiết quỷ quái này, thoát đi từ đường sông là gần như bằng 0.
Soái Thế Tài cau mày: “ Nếu thoát đi từ đường sông được thì chắc chắn là tốt nhất, nhưng sóng to gió lớn làm sao đón được đồ một cách chính xác? Hoàng Hà nước chảy siết, bùn ứ lại dày, bọn chúng ngay cả dừng bên trụ cầu đều không thể... Nếu kiếm người bơi giỏi nhảy từ trên cầu xuống, khả năng có cao không? Mặc quần áo mà bơi thì chưa tới 50 mét đã chuột rút, với lại lún vào bùn khó thoát được, đoạn Hoàng Hà này xưa nay nhấn chìm người ta chẳng bao giờ nổi lên....”
Sau khi các chi tiết được cân nhắc kỹ càng, cuối cùng vẫn đặt trọng tâm vào bố trí trên cầu và xung quanh.
Trong ống nhòm, nhìn xuống dưới, sóng cả cuồn cuộn đục ngầu, thi thoảng có những chiếc thuyền máy hoặc bè gỗ bị sóng đánh lắc lư trôi qua... Mọi người tâm tư nhất trí muốn thoát ở mặt sông dài 5km này là không thể, nhưng nếu lấy được hàng trốn thoát từ đây càng không thể bắt.
Thời gian chỉ tới 15 giờ 40 phút, tin tức truyền về, hơn 80 cảnh sát bày thiên la địa võng xong.