Q2 - Chương: 309 Chính đạo cùng đường, con mồi thoát vây. (1)
Gần 16 giờ, Soái Lãng cầm di động mới xem giờ, ngẩng đầu lên nhìn mấy chữ lớn Phượng Nghi Hiên, phất tay một cái, hai tên tùy tùng theo đuôi lật đật chạy tới.
Điền Viên béo ú hỏi: “Nhị ca, anh lên cơn thần kinh gì thế, có phải chê em dung mạo quá có lỗi với nhân dân, chuẩn bị đưa em đi PTTM không?”
Soái Lãng cười suýt sặc nước bọt, thế mà nó cũng nghĩ ra được.
Bình Quả nách kẹp laptop cũng hỏi: “Nhị ca, tướng mạo của em tuyệt đối không phụ lòng tổ quốc nhân dân, đâu cần tới đây.”
Hai thằng bỗng nhiên bị Soái Lãng triệu tập, ngay cả chuyện làm ăn cũng bỏ đó, trực tiếp đóng cửa hiệu chạy về, cứ nghĩ là có chuyện gì ghê gớm lắm khiến Nhị ca bỏ cả việc làm ăn, ai ngờ vừa vào thành phố đến thẳng nơi có vẻ không giống nơi nam nhân tới.
Soái Lãng vừa đi vừa giải thích, muốn tìm một mỹ nữ, Điền Viên xem AV duyệt nữ vô số, Tiểu Bình Quả thì chơi qua vô số phần mềm đồ họa vi tính như 3D Max, nên có chỗ cần dùng tới.
Vừa nghe nói tới tìm nữ nhân, vừa nghe nói tới không rõ tung tích, Bình Quả và Điền Viên trao đổi ánh mắt, đoán chừng tìm Lôi Hân Lôi rồi, tâm ý tương thông, Bình Quả khuyên: “Nhị ca, anh nghĩ thoáng một chút, không thể treo cổ trên một cái cây, càng không thể bị một đóa hoa làm mờ mắt.”
“Đúng đấy Nhị ca, với gia tài của anh bây giờ, muốn hái đóa hoa nào chẳng được, hoa khôi đại học đã hết thời rồi, còn nhiều hoa đợi anh hái mà.” Điền Viên làu bàu, không tán đồng tí nào, vì đoạn ái tình đó của Nhị ca mà tình cảm với Hàn lão đại sứt mẻ, sau đó Hàn lão đại chuyển ra khỏi ngõ Đại Đông Quan, quan hệ mấy anh em trở nên xa lạ hơn nhiều.
“Đừng đoán bậy đoán bạ, không phải tìm cô ấy... Mà, lão đại bây giờ ra sao, sống có tốt không?” Soái Lãng có chút buồn bã, Lão Đại không phải giận y và Lôi Hân Lôi tới với nhau, mà là giận y đối xử không tốt với người ta, giờ người ở đâu cũng không rõ.
Trong lòng Lão Đại, Lôi Hân Lôi luôn là cô gái hoàn mỹ nhất, còn y thì khỏi phải nói rồi, Soái Lãng lại không thể giải thích chuyện lừa đảo kia, thái độ im lặng của y hiển nhiên càng làm Hàn Đồng Cảng giận.
“Không tệ, thành phóng viên chính thức rồi, hình như cùng một đồng nghiệp ở ĐTH quan hệ thân mật lắm.” Điền Viên đáp.
“Không tệ thì đúng là không tệ, nhưng không bằng Nhị ca, lần trước ăn cơm em kể với anh ấy là em một tháng lương cứng 8000, anh ấy cứ kêu xã hội này không còn thiên lý nữa, he he, rõ ràng lương vẫn kém bọn em xa.” Bình Quả dương dương đắc ý.
“Mày đắc ý cái gì, người ta dựa vào tri thức bản lĩnh, chúng ta dựa vào lừa gạt, là người không cùng đường, so sao được. Lão đại nói cũng có lý, anh thấy mình đi tới ngày hôm nay đúng là không có thiên lý thật.” Soái Lãng cảm thán một câu, ai dè hai thằng kia cười khùng khục không biết liêm sỉ là cái gì, tóm lại là hợp khẩu vị của y lắm.
Vừa đi vừa nói đã qua cửa rồi, Soái Lãng từ lâu không còn gò bó khi tới chỗ xa hoa nữa, trước kia không dám tới nơi này là vì biết chỗ này dính líu lớn tới lão già lừa đảo kia, lại còn thụt két của họ 500 vạn nên tránh xa. Nhưng từ sau khi được Đỗ Ngọc Phân cho biết 500 vạn kia là tiền sạch, mình lại còn được đăng ký cho một vị trí cổ đông. Soái Lãng sao không hiểu là Cố lừa đảo để lại cái căn cứ này cho mình, lúc này thực sự cần tới rồi, vỗ quầy tiếp tân: “Này, gọi giám đốc ra đây.”
“Vị giám đốc nào ạ?” Tiếp tân nhìn Soái Lãng hùng hổ với hai tên thô bỉ theo sau, rất mất tự nhiên.
“Hả? Thay người rồi à?” Soái Lãng thấy cô tiếp tân này tựa hồ không nhận ra mình, tự giới thiệu: “Tôi là Soái Lãng, gọi giám đốc quản lý nơi này ra đây, từ mặt pháp luật mà nói tôi là cổ đông thứ 5 của Phượng Nghi Hiên.”
“Mau lên, ông chủ tới mà không chiêu đãi à?” Điền Viên quái mượn oai hùm quát.
“Anh ấy là nhân tuyển chủ tịch HĐQT kế tiếp đấy.” Bình Quả bán hàng lừa đảo quen mồm, trực tiếp dọa luôn.
Tiếp tân hơi sợ, vội vàng gọi điện, hình như xác nhận thân phận, lát sau gọi em gái phục vụ sảnh tới, ghé tai nói vài câu, em gái đó tươi cười dẫn cả ba lên lầu.
Oa, bốc phét dọa người ta một câu, cơ mà nhìn thế này hình như là đúng thế thật, Điền Viên và Bình Quả kinh hãi nhìn cách bài trí xa hoa, thi thoảng đi lướt qua một cái đều là gió thơm ngào ngạt, oanh yến ríu rít, nhìn đâu đâu cũng thấy mỹ nữ muôn vẻ phong tình. Điền Viên chảy nước dĩa kéo Soái Lãng hỏi: “Nhị ca, anh đầu tư cái trại tập trung tán gái này từ bao giờ thế, cho em tới đây làm trại trưởng nhé?”
Soái Lãng bị thằng này làm bật cười, vung tay bợp một phát, trại tập trung tán gái, rốt cuộc phải xem bao nhiêu AV mới nghĩ ra được cái từ này chứ?
Bình Quả cũng khen: “ Nhị ca đúng là có tầm nhìn, nơi này làm ăn tốt thật, tiền cũng có, gái cũng có, nhất cử lưỡng tiện.”
Cô gái dẫn đường nghe thấy lời hai tên ngốc, cứ che miệng cười suốt.
Soái Lãng lúc này nhận thấy mình đúng có chút khoảng cách với hai đứa đàn em rồi, nhỏ giọng dặn: “ Tỉnh lại đi, bất kể hai đứa xuất phát từ ghen tỵ hay hâm mộ thì để sau hẵng bàn, đừng phát ngôn tùy tiện.”
“Không phải ghen ty hay hâm mộ, bọn em đang trắng trợn nịnh bợ Nhị ca mà, anh không nghe ra sao?” Điền Viên làm ra vẻ kinh ngạc, mặc dù Soái Lãng giỏi lừa đảo, nhưng so công phu mồm mép với cái thằng mỗi ngày bán hàng cho cả trăm khách thì đúng là thua kém thật.
Đi thẳng lên tầng 6, đợi khi giám đốc đến, Điền Viên và Bình Quả thất vọng cực, là một nữ nhân già, còn là loại vừa già vừa lẳng lơ, đã hơn 50 rồi ăn mặc như 20, mở miệng nói chuyển ỏn ẻn như nha đầu 15: “Ui cha, không phải cổ đông Soái đây sao, ngưỡng mộ đã lâu, không biết hôm nay tới đây có chuyện gì?”
“Ha ha, dì biết tôi chỉ đeo danh nghĩa thôi mà, Thịnh Tiểu San đâu rồi?” Soái Lãng cố nén cảm giác rờn rợn trong người xuống, đi thẳng vào chủ đề.
Viên giám đốc kia giọng eo éo: “Nhà thiết kế Trịnh không còn ở đây nữa, nhưng chủ tịch Lưu có an bài, cổ đông Soái có cần gì, chúng tôi phải cố gắng hết sức đáp ứng.”
“Cố gắng hết sức đáp ứng à?” Soái Lãng nghiền ngẫm câu này, đột ngột hỏi: “Vậy tôi muốn tiền thì sao?”
“Cũng được, nếu như tiền quá lớn thì phải do chủ tịch Lưu quyết định.” Viên giám đốc rộng rãi nói.
Điền Viên ma xui quỷ khiến thế nào làm một câu: “Nếu chúng tôi muốn mỹ nữ thì sao?”
“Có, nhưng chỉ giới hạn ở phục vụ làm đẹp thôi, nếu muốn phát triển sâu hơn phải xem bản lĩnh của các cậu.” Viên giám đốc không phật ý, lại còn làm dáng nhìn chằm chằm Bình Quả, đá lông nheo với hắn.
Bình Quả sởn gái ốc nấp sau lưng Soái Lãng, Soái Lãng bị câu nói của Điền Viên làm sốc, cho một cái bợp: “Dẫn theo mày ra ngoài đúng là bẽ mặt, im mồm.”
Rồi quay sang bà giám đốc: “Tiền thì tạm thời không cần, gọi toàn bộ nhà thiết kế của công ty tới đây, bất kể là thiết kế khí chất, làn da hay là kiểu tóc đều gọi tới đây, tôi cần thiết kế một hình tượng...
Bà giám đốc hơi ngạc nhiên song vẫn làm dấu OK, nhấc máy điện thoại lên.
15 phút sau, trong văn phòng làm việc của Thịnh Tiểu San, bốn nhà thiết kế một nam ba nữ đã sẵn sàng phục vụ, một hình tượng ở trong đầu Soái Lãng rất lâu cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện.