← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 310 Chính đạo cùng đường, con mồi thoát vây. (2)

Reng reng reng, điện thoại đổ chuông, 14 giờ 20 phút, cuộc điện thoại đợi rất lâu cuối cùng cũng đã tới.

“Anh tới chưa?” Đối phương hỏi.

“Tôi tới rồi.” Giọng nói của Ngũ Quân Cường xen lẫn tiếng gió vù vù.

“Đứng ở giữa cầu, cầm đồ giơ cao lên cho tôi nhìn thấy.” Đối phương nói một câu cúp máy luôn.

Người trên xe chỉ huy kinh ngạc, người này hình như ở rất gần để có thể nhìn thấy, nhưng cây cầu dài hơn 5km này chỗ ẩn nấp quá nhiều, khó tìm thấy ngay.

“Chú ý chú ý, mục tiêu sắp xuất hiện... Các đơn vị chú ý, theo dõi sát sao người đưa hàng, giữ khoảng cách...” Trong bộ đàm truyền ra tiếng chỉ huy của Thẩm Tử Ngang, rất trấn định.

Mười mấy cái ống nhòm từ mặt đường, trạm giám trắc thủy văn... Nhìn thấy Ngũ Quân Cường nghe lời từ xe đi xuống, một tay giơ cuốn sách cổ, một ta cầm điện thoại, mà chu vi 400 mét quanh hắn không có ai khả nghi.

Ở đâu đây? Tất cả đều đang tìm kiếm, nhưng tin báo qua bộ đàm luôn là không phát hiện mục tiêu.

Đúng lúc này Ngũ Quân Cường có điện thoại, lớn tiếng hô: “Anh ở đâu, tôi không thấy anh.”

“Tôi đã tới rồi, đứng trên mặt cầu, xoay về phía nam.”

Một chỉ thị kỳ quái làm Soái Thế Tài giật mình, giật lấy một cái ống nhòm tìm kiếm mặt sông, chỉ thấy sóng đục ngầu chứ không thấy gì cả, nhưng lòng sinh linh cảm, có biến cố rồi.

“Tôi đã tới rồi, ngay trước mặt anh.”

“Tôi không thấy … Á...”

Ngũ Quân Cường kêu lên, hai mắt trố ra, ngay phía trước có vài tiếng động lớn, đột nhiên xuất hiện một cái máy bay trực thăng, mô hình thôi, nhưng lớn hơn đồ chơi bình thường rất nhiều, tiếng cánh quạt phạch phạch phạch nghe như thật.

“Anh có ba mươi giây đặt đồ vào túi treo dưới trực thăng, bắt đầu tính giờ, anh còn 25 giây hoàn thành giao dịch.”

Bất ngờ, quá sức bất ngờ, Soái Thế Tài trong lúc nóng ruột nhảy xuống xe, ngã lăn đi, lắp ống nhòm lên nhìn mặt sông, có một con thuyền nhỏ đang nổi bập bềnh, trên con thuyền đó chính là cái trực thăng, hô lên: “Dưới gầm cầu, kẻ điều khiển máy bay ở dưới gầm cầu.”

“Chú ý, chú ý, các đơn vị chú ý gầm câu...bắn tỉa số 2, có khóa được mục tiêu không?”

“Khoảng cách quá xa, không thể khóa được.” Tay bắn tỉa báo.

Ngũ Quân Cường ngẩn ra mấy mất giây không biết phải làm sao, không nhận được chỉ huy, mà trong điện thoại, giọng nói kia rất lạnh lùng: “Còn 10 giây, quên nhắc anh, đây là chiếc máy bay trang bị thuốc nổ, nếu không có đồ để mang về, nó sẽ nổ trên đầu anh... Sáu... Năm... Bốn...”

Số đếm rất lạnh, Thẩm Tử Ngang tay siết chặt bộ đàm, sợ hãi, ngạc nhiên, hoài nghi, tất cả đông cứng trên mặt.

Ngũ Quân Cường đột ngột hành động, rất nhanh đặt sách vào túi treo dưới trực thăng, nói với điện thoại: “Tôi đặt vào rồi.”

“Cám ơn, hợp tác vui vẻ.” Điện thoại cắt luôn.

Sau đó chiếc máy bay mô hình phát ra âm thanh lớn bay đi, cùng lúc đó dưới trụ cầu cũng có một chiếc thuyền lao ra, chiếc máy bay được điều khiển đáp chính xác xuống thuyền. Đuôi thuyền phun sóng trắng, lao ra khỏi tầm giám thị.

Truy bắt, thất bại.

.......................................................................

Cùng lúc đó Soái Lãng cũng đang tới thời khắc trọng yếu, Điền Viên, Bình Quả, bốn nhà thiết kế nhìn y chằm chằm, bà giám đốc họ Phó tay còn cầm một cốc cà phê nóng hổi

“Đừng hoài nghi, làm cho tôi một ảnh mỹ nữ với các loại khí chất thời thượng, mỹ lệ, mê người, bản mẫu ở trong vi tính của tôi, Điền Viên, cho mọi người xem đi.”

Soái Lãng nhấm nháp cà phê, đơi Điền Viên mở laptop mới nói tiếp: “ Mỹ nữ cao 1 m 68, chênh lệch 2 cm, làn da trắng sáng khỏe mạnh, mặt trái soan … Mọi người không cần câu nệ cô ấy là ai, từ khuôn mặt này làm ra cho tôi 10, 20 mẫu hình tượng thậm chí nhiều hơn nữa càng tốt, đúng rồi tóc dài, cô gái này rất giỏi hóa trang...”

“Hãy dùng nguyên tố hiện đại hóa trang cho cô gái này, thêm cả phục trang, giày dép, phối hợp thành một hình tượng hoàn chỉnh cho tôi. Nữ nhân này đã trên 40, nhưng giỏi chăm sóc gìn giữ, cho nên nhìn hẳn trên 30 thôi, tóm lại là một mỹ nữ khiến nam nhân nhìn một cái là toàn thân ngứa râm ran rồi...”

Bình Quả và Điền Viên cười khùng khục trong cổ họng, mấy nhà thiết kế không cười, nhanh chóng xem hình mẫu làm trên 3D max... Bàn tán mái tóc chỗ này cuốn cao lên, chỗ kia phối hợp bộ áo sáng màu, thế là màn hình xuất hiện một mỹ nữ hình tượng khác hẳn...

Soái Lãng mặt chăm chú nhìn vào hình tượng được thiết kế ra, y từ chỗ cảnh sát có được ảnh cũ của Từ Phượng Phi, lại thêm cả đêm nói chuyện với Thai Bác Văn, ấn tượng về nữ nhân này càng sâu.

Thai Bác Văn miêu tả đó là nữ nhân có sức hút không thể kháng cự, cũng dễ hiểu thôi, có thể theo bên Đoan Mộc Giới Bình mười mấy năm đâu phải loại hàng tầm thường, chắc chắn là một nữ nhân bất kể trên giường hay dưới giường đều mê người như nhau... Trong những hình tượng được thiết kế ra, rốt cuộc cái nào sẽ giống hơn đây?

Và làm sao mới có thể tìm được nữ nhân thiên biến vạn hóa đó.

Tìm Đoan Mộc Giới Bình sẽ rất khó khăn, tên đó quá quỷ dị, biết về hắn không nhiều, nhưng Từ Phượng Phi, qua Thai Bác Văn, y biết đủ rồi, trừ khi cô ta không ở Trung Châu, nếu không chuyến này phải khiến cô ta có đi không có về.

Chỉ cần tìm được cô ta, Đoan Mộc Giới Bình cũng không thoát.

“Nhị ca, xong rồi...” Điền Viên ở bên cạnh gọi lần thứ ba Soái Lãng mới từ trong trầm tư tỉnh dậy, không ngạc nhiên, Nhị ca hay xuất hồn như vậy lắm, mà 9 phần những lúc như thế đều nghĩ tới nữ nhân.

Soái Lãng á một tiếng, xem qua thành quả, gọi Bình Quả tới: “Là hơn 40 bức ảnh này, đi tìm công ty quảng cáo cũ của mày, in màu, 10.000 bản... Không, 20.000 bản, cho mày một tiếng.”

“Hả? Một tiếng làm sao mà đủ, quá gấp rồi anh.” Bình Quả tròn mắt, đưa hình dựng vào in tốn thời gian đấy.

Soái Lãng nói một câu: “Tiền gấp đôi.”

“À, thế thì đủ rồi.” Bình Quả gật đầu cái rụp, có đủ tiền thì không có vấn đề gì nữa.